Tuyệt Đối Cưng Chiều

Chương 50: Ngoại truyện 2

Thân thể không kìm được khẽ run.

Ngón tay thon dài luồn qua tóc cô, nhẹ nhàng vuốt ve an ủi.

Động tác của anh rất dịu dàng, khiến sự căng thẳng trong Ngu Trĩ Nhất dần tan đi.

Thế nhưng, đóa hoa trong nhà kính đã quen với gió nhẹ và mưa phùn, không chịu được mưa rền gió dữ mãnh liệt.

Cô bị xoay vần đến mức cuối cùng phải khóc rấm rứt xin tha.

“Anh…”

Người đàn ông nào đó ngày trước không nỡ để cô rơi một giọt nước mắt, giờ đây lại hôn lên khóe mắt cô nhưng không có ý định ngừng lại.

Thời Dịch nắm cổ tay cô choàng lên bả vai mình, vận sức: “Anh từng nói với em là anh thù dai rồi nhỉ? Là kiểu quân tử báo thù bao nhiêu năm cũng không muộn ấy.”

Ngu Trĩ Nhất mơ mơ màng màng, nào còn sức để nhớ: “Em không chọc giận anh mà, báo thù gì chứ…”

Thời Dịch chậm rãi dời xuống dưới: “Em quên cũng không sao, để anh giúp em nhớ lại.”

Tiếng anh lọt vào tai Ngu Trĩ Nhất: “Ngay lúc này đây.”

“Thời Dịch!” Tiếng quát khẽ dần trở nên nức nở: “Ưm…ưm…”

Ánh đèn phòng ngủ dìu dịu ấm áp phủ lên phong cảnh kiều diễm.

Thời Dịch tinh thần khoan khoái tỉnh giấc, thấy cô đã dậy nhưng chẳng nói gì bèn kéo cô vào lồng ngực, nhỏ nhẹ hỏi: “Em giận à?”

Cô gái nhỏ nằm trong chăn, mỏi mệt rã rời thấp giọng đáp: “Không ạ.”

“Sao Nhất Nhất lại ngoan thế chứ.” Ngoan đến mức khiến anh thấy hổ thẹn.

Thời Dịch áy náy hôn lên trán cô: “Sau này anh sẽ chú ý hơn.”

Trước đây dù cho Thời Dịch nói gì, Ngu Trĩ Nhất đều sẽ tin tưởng vô điều kiện.

Nhưng những lời này thì…cô cảm thấy không có độ tin cậy lắm.

Sự thật đã chứng minh cô đúng!

Sau khi Thời Dịch khai trai quả thực như biến thành người khác, Ngu Trĩ Nhất cảm thấy những giọt nước mắt của mình chẳng những không khiến anh đau lòng, mà ngược lại như đang cổ vũ sức chiến đấu của anh.

Có một cách đơn giản là cô nhẫn nhịn không phát ra âm thanh, nhưng như vậy cũng không được.


“Thế nhưng còn phải gửi lời cảm ơn đặc biệt đến một người…” Người nói hướng sang Ngu Trĩ Nhất: “Chính là Ngu Trĩ Nhất, người nhà của Thời Dịch đã giúp đỡ chúng ta rất nhiều.”

Mọi người cười nói rôm rả, khen ngợi cô không ngớt.

Nhưng khi Khương Vũ Nhiên tận mắt nhìn thấy Ngu Trĩ Nhất, sắc mặt chợt thay đổi.

Gần đây cô ta bề bộn nhiều việc, nhưng khi nghe nói Thời Dịch tham gia họp lớp đã nghĩ muốn đến thử vận may một lần. Giây phút cô ta không thấy ai bên cạnh Thời Dịch, trong lòng ngập tràn vui sướng, nhưng chẳng ngờ…Thời Dịch chẳng những không độc thân mà còn kết hôn rồi.

Ban đầu mọi người chỉ nghĩ tình cảm giữa hai người ấy quá tốt, nên mua một cặp nhẫn để thể hiện mình thuộc về người kia, thế nhưng kết quả hai người này đã đi đăng ký kết hôn, là một đôi vợ chồng được pháp luật công nhận.

Đối với họ mà nói là một giai thoại, còn đối với cô ta là một niềm tiếc nuối không thể cứu vãn.

Trong bữa tiệc, họ mang ra nào rượu nào bia, còn cả những đồ khác.

“Anh Dịch, nào, uống một chén đi.”

Ngay khi bắt đầu đã bị điểm mặt gọi tên, nếu nhận chén rượu này chắc chắn phải nhận những chén sau đó.

Thời Dịch cũng không phải không thể uống rượu, nhưng anh vẫn hỏi ý kiến vợ trước: “Hôm nay anh có được uống không hả bà Thời?”

Bị Thời Dịch gọi như vậy trước mặt mọi người, khóe miệng Ngu Trĩ Nhất hơi cong lên, khẽ gật đầu: “Được.”

Nhận được sự cho phép của vợ yêu, Thời Dịch rót rượu đi giao lưu cùng với nhóm đàn ông.

Không biết từ khi nào Khương Vũ Nhiên đã đứng cạnh Ngu Trĩ Nhất.

Cô ta đột nhiên cảm thán: “Chẳng thể ngờ nổi, tình địch nguy hiểm nhất lại chính là cô, khi ấy tất cả mọi người đều coi cô như em gái được Thời Dịch cưng chiều, thậm chí còn muốn lấy lòng cô để tiến gần hơn với Thời Dịch.”

Ngu Trĩ Nhất lặng thinh trong chốc lát, hỏi ngược lại: “Cũng gồm cả cô sao?”

“Đúng vậy.” Ánh mắt Khương Vũ Nhiên nhìn về phía xa xăm, năm đó vì sự kiêu ngạo trong lòng nên không chịu thổ lộ tình cảm, nhưng giờ lại thoải mái thừa nhận.

Đối mặt với tình địch thẳng thắn như vậy, Ngu Trĩ cũng không có vẻ tán thưởng. Cô nhìn thẳng vào mắt của Khương Vũ Nhiên, nói rõ ràng từng chữ: “Anh ấy là của tôi.”

Những chữ đơn giản này còn có sức sát thương hơn bất kỳ một câu nào.

Khương Vũ Nhiên sượng sùng: “Cô nói chuyện này làm gì, ai mà chẳng có những lúc bồng bột, những chuyện đó đã qua từ lâu rồi.”

Ngu Trĩ Nhất lắc đầu, chậm rãi nói: “Năm đó cô làm cho những người bạn của Thời Dịch coi tôi như trở ngại, để bọn họ cảm thấy tôi cứ quấn lấy Thời Dịch, khiến Thời Dịch phân rõ giới hạn với họ.”

“Chuyện này tôi biết rõ và cũng chưa từng quên.”

“Cô cho rằng cứ ủng hộ sự lựa chọn của anh ấy là có thể rút ngắn khoảng cách sao? Nhưng cô không nghĩ rằng anh ấy là Thời Dịch, vốn là người nên đứng trên bục cao tỏa sáng!”

Thực sự yêu thương một người không phải đắm chìm cùng người đó, mà là lúc người ấy rơi vào vũng bùn phải dốc hết sức kéo người ấy lên, nói với người ấy rằng mình sẽ mãi mãi ở bên cạnh không hề buông tay!

Khương Vũ Nhiên: “Lúc ấy cô đã nghĩ như vậy sao?”

Ngu Trĩ Nhất: “Đúng vậy.”

Khương Vũ Nhiên: “Tôi rất muốn biết vì sao lúc đó cô lại chắc chắn Thời Dịch sẽ chọn cô không chút do dự?”

“Vì anh ấy mãi mãi đứng về phía tôi!”

Ngu Trĩ Nhất vô cùng vững tin vào điều này.

Khương Vũ Nhiên nhắm mắt lại, đến khi hàng mi mở ra thì tâm trạng đã khác với trước đó.

Cô ta nhìn Ngu Trĩ Nhất, cô gái đang có vẻ mặt tràn ngập hạnh phúc, tựa như được sự dịu dàng bao bọc qua năm tháng.

Khương Vũ Nhiên cất lời: “Cô thật may mắn.”

Sau đó hai người ăn ý tách ra trở về vị trí cũ của mình.

Ngu Trĩ Nhất ngồi bên cạnh Thời Dịch, ngửi mùi rượu trên người anh là biết anh đã uống khá nhiều. Cô không ngăn anh trước mặt người khác, chỉ ghé sát bên tai Thời Dịch, nhỏ nhẹ nhắc nhở: “Anh, anh uống ít thôi đó.”

Thời Dịch quay đầu sang nhướn mày cười với cô, cặp mắt đào hoa lấp lánh ánh sáng.

Buổi tụ họp này thú vị hơn so với tưởng tượng, có người bỏ lỡ nhau mà cảm thấy nuối tiếc, có người thì nối lại tơ hồng qua buổi họp, còn những người thực tế thì mở rộng mạng lưới quan hệ của mình.

Khương Mịch Nhĩ uống say khướt, Lê Thiếu Chu luôn phải giành lấy chén rượu trong tay cô.

Còn Ngu Trĩ Nhất không uống một giọt nào, người bên cạnh cô thì mùi rượu nồng nặc.Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Trên đường về nhà, Ngu Trĩ Nhất lại hỏi anh: “Anh, anh say rồi à?”

Thời Dịch cúi đầu, cằm tựa trên vai cô, hơi thở ấm nóng phả vào phần cổ nhạy cảm, trầm giọng nói: “Ừ.”

Mỗi lần Thời Dịch thừa nhận mình say đều sẽ xảy ra một việc.

Đêm nay cũng không ngoại lệ.

Bố mẹ không ở nhà, Thời Dịch càng chẳng kiêng dè. Mượn cớ say rượu lừa cô vợ nhỏ đến phòng tắm.

Ngu Trĩ Nhất chỉ cầm áo choàng tắm vào cho anh mà cuối cùng bị ướt cả người.

“Thời Dịch!” Vợ yêu nổi giận, gọi đầy đủ cả họ và tên của anh chồng.

Thế nhưng anh lại lấy cớ say rượu ra.

“Nhất Nhất từng bảo người uống say có làm vài chuyện khác thường thì cũng có thể hiểu mà?” Anh luôn lấy chính những lời nói trước đây chặn đứng cô, Ngu Trĩ Nhất không thể nói lại.

Đèn sưởi trong phòng tắm đang tỏa nhiệt, mặc áo khoác trong đó cảm giác nhiệt độ cơ thể dần tăng lên.

Ngu Trĩ Nhất thở gấp: “Chỗ này có đèn sưởi, nóng quá, em…em ra ngoài trước nhé…”

Cô dợm bước ra ngoài, Thời Dịch túm tay cô lại: “Không phải em bảo sẽ chăm sóc thật tốt cho anh sao?”

Anh kiên nhẫn dẫn dắt cô, cơ thể Ngu Trĩ Nhất theo đó mà chuyển động. Đến khi gần gũi thân mật nhất, Thời Dịch cúi đầu khẽ thủ thỉ bên tai cô:

“Bé ngoan, tách chân ra nào.”