Võ Toái Tinh Hà
Chương 211: Lôi đảo
Trong lòng Giang Hàn thực ra rất rõ, thế lực đứng sau tiểu nam hài và tiểu nữ hài này đều không hề yếu. Nếu hắn nhúng tay vào, rất dễ bị liên lụy.
Thần tiên đánh nhau, hắn chỉ là một phàm nhân lại đi xen vào, chỉ cần sơ suất một chút là sẽ xảy ra chuyện lớn.
Chỉ là…
Dáng vẻ yếu đuối mềm mại của tiểu nữ hài này quá giống Giang Li. Thêm nữa, bên cạnh tiểu nam hài có cao thủ đổ thạch, còn bên cạnh tiểu nữ hài lại không có một ai, đây rõ ràng là ức hiếp người khác mà.
Giang Hàn đang đeo mặt nạ, tu sĩ Luân Hồi Cảnh cũng không thể nhìn thấu.
Vì vậy hắn muốn ra tay giúp một phen, sau khi giúp xong sẽ lập tức rời khỏi nơi này. Tới Vọng Nguyệt Thành, hắn sẽ thay đổi dung mạo. Hôm nay ở đây đông người như vậy, muốn truy lùng ra hắn chắc chắn sẽ rất khó.
Đã quyết định xong, Giang Hàn cũng chẳng bận tâm nhiều nữa, hắn bắt đầu xem xét các tảng đá ở gần đó.
Rất nhanh, hắn đã chọn được một khối đá màu xanh hình chim ưng, trị giá ba mươi triệu. Bên trong tảng đá này có bảo bối, có thể cắt ra Huyền Tinh trị giá tới bảy, tám trăm triệu.
Nếu tiểu nữ hài nghe lời hắn, mua khối nguyên thạch này, chỉ cần bên tiểu nam hài không có vận may nghịch thiên thì lần này nàng chắc chắn sẽ thắng.
Hắn liếc nhìn tiểu nam hài ở phía xa, thấy đối phương không chú ý tới bên này, bèn chậm rãi bước tới cạnh tiểu nữ hài.
Hắn nhìn nàng một cái rồi ghé vào tai nàng nói: “Tiểu muội muội, nếu muội tin ta, hãy đi mua khối đá màu xanh hình chim ưng ở bên cạnh kia.”
Giang Hàn đột ngột tới gần khiến tiểu nữ hài theo bản năng muốn lùi lại. Nhưng khi nghe thấy lời hắn nói, nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, có lẽ sự thiện ý và dịu dàng trong mắt Giang Hàn đã khiến tiểu nữ hài bớt đi phần nào sợ hãi.
Đôi mắt to tròn long lanh của nàng nhìn Giang Hàn, hỏi: “Đại ca ca, huynh không lừa muội chứ?”
Giang Hàn mỉm cười, dịu dàng nói: “Tin ta đi, muội sẽ thắng!”
Nói xong, Giang Hàn xoay người đi về phía xa, không hề dừng lại thêm.
Hắn có thể làm đến bước này đã là giới hạn rồi. Nếu nói chuyện với tiểu nữ hài quá nhiều, dừng lại quá lâu, chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của hộ vệ bên cạnh tiểu nam hài.
Hắn đi thẳng, tới chỗ Khương Lãng. Lúc này Khương Lãng đã bắt đầu giải thạch. Giải được ba khối, hiện đã cắt ra một khối khoáng tinh, trị giá hai, ba trăm triệu.
Giang Hàn ra hiệu cho Khương Lãng, rồi một mình đi ra ngoài Vọng Nguyệt Hồ, rời khỏi nơi này và nhanh chóng quay về Vọng Nguyệt Thành.
Hắn vào một quán trọ, thay đổi dung mạo, lại đi dạo qua vài cửa hàng rồi mới rời khỏi Vọng Nguyệt Thành để đến Vệ Nguyệt Thành.
Giang Hàn vào một quán trà gần truyền tống trận, yên lặng chờ Khương Lãng tới.
Còn về cô bé xấu xí kia, Giang Hàn không nghĩ nhiều nữa. Hắn chỉ nói hai câu mà thôi, xung quanh cũng có những người khác giới thiệu đá cho nàng.
Hơn nữa, tiểu nữ hài có chọn khối đá hắn chỉ hay không vẫn chưa chắc chắn. Hắn đã rời khỏi Vọng Nguyệt Hồ, chuyện ở đó không còn liên quan gì đến hắn nữa.
Đợi khoảng nửa canh giờ, Khương Lãng đã quay lại.
Giang Hàn và Khương Lãng nhìn nhau từ xa, Khương Lãng liền trực tiếp truyền tống về Phi Tiên Đảo.
Giang Hàn trong lòng đã yên tâm, ngồi thêm một lúc trong quán trà rồi cũng theo đó truyền tống về.
Khi về đến Huyết Ẩm Phong, Khương Lãng đã đợi sẵn trong sân với vẻ mặt tươi cười, nói: “Hàn ca của ta ra tay đúng là không phải dạng vừa. Lần này chúng ta kiếm được năm trăm triệu, đủ cho ta tiêu xài một thời gian rồi.”
“Không gây chú ý nhiều chứ?”
Giang Hàn quan tâm đến việc này hơn. Khương Lãng xua tay: “Mấy khối đá ngươi chọn không tệ, ba khối là phế thạch, hai khối cắt ra cũng chỉ là Huyền Tinh bình thường. Hơn nữa, ngay bên cạnh vừa hay có người cắt ra một viên Thiên Huyền Tinh, mọi người xung quanh đều bị thu hút qua đó, không ai để ý đến ta cả.”
“Vậy thì tốt!”
Giang Hàn thúc giục: “Mau đi lo liệu công việc đi, ta đang nóng lòng muốn tu luyện đây.”
“Tuân lệnh!”
Khương Lãng nhanh chóng rời đi. Chỉ hai canh giờ sau đã quay lại, hắn nói: “Vật liệu đã mua đủ cả rồi, Thần Trận Sư bên kia cũng có thể xuất phát bất cứ lúc nào. Ngươi xem khi nào chúng ta đến Lôi Đảo?”
“Xuất phát ngay bây giờ!”
Giang Hàn đã sớm không chờ được nữa, đứng dậy kéo Khương Lãng đi ra ngoài.
Hai người đến Chủ phong, đi vào một thiên điện. Khương Lãng mời một lão nhân đi ra.
Lão nhân này là Thần Trận Sư của Phi Tiên Điện, ngày thường không có việc gì nhiều, chỉ phụ trách bảo trì tất cả thần trận trong điện.
Khương Lãng đưa cho lão hai mươi triệu Huyền Thạch, kiếm được một khoản hậu hĩnh như vậy, lão đương nhiên vui vẻ nhận lời.
Ba người truyền tống đến Tầm Tiên Thành, sau đó Khương Lãng lấy ra một chiếc tiểu chu rồi ra biển.
Giang Hàn và Khương Lãng không có chức vụ trong điện nên không có tư cách điều động chiến thuyền. Bọn họ cũng có một chiếc chiến thuyền nhỏ, nhưng sợ quá khoa trương nên vẫn đi tiểu chu thì tốt hơn.
Lôi Đảo cách Phi Tiên Đảo không xa, chỉ khoảng trăm dặm. Ba người ngồi tiểu chu mất hơn nửa canh giờ thì đến nơi.
Hòn đảo này có hình tròn, rộng khoảng bảy, tám dặm. Trên đảo không có hoa cỏ cây cối, toàn bộ đều là những ngọn núi đá đen ngòm tựa như những mũi đao sắc bén.
Bên ngoài đảo không có thần trận, trên đảo cũng không thấy bóng người.
Khương Lãng dẫn Giang Hàn và lão nhân vào đảo, phi thân trên những mỏm đá nhọn, tiến đến khu vực trung tâm.
Nơi đây có một cái hố lớn trũng xuống, giữa hố xây một tòa thạch bảo, bên ngoài thạch bảo có một tầng quang tráo thần trận bao phủ.
Giang Hàn dẫn hai người đến ngoài thạch bảo, Khương Lãng chắp tay nói: “Đệ tử Huyết Ẩm Phong Khương Lãng, cầu kiến Chưởng Kỳ Sứ.”
Quang tráo thần trận biến mất, một giọng nói già nua vang lên: “Chuyện gì?”
Khương Lãng lấy ra một tấm lệnh bài, nói: “Chúng con muốn dẫn lôi trên Lôi Đảo để tu luyện, tôi luyện nhục thân, đã xin chỉ thị của Điện chủ. Đây là lệnh bài Điện chủ ban cho.”
“Được!”
Giọng nói già nua lại vang lên: “Tự tìm một chỗ, không được phá hoại núi đá trên đảo, không được tự ý đào Lôi Diệu Thạch trên đảo, nếu không sẽ bị xử theo điện quy.”
“Đệ tử đã rõ!”
Khương Lãng cúi người hành lễ, quang tráo trên thạch bảo lại một lần nữa ngưng tụ.
“Đi thôi!”
Khương Lãng dẫn hai người đi một vòng quanh đảo, chủ yếu là để Thần Trận Sư khảo sát địa hình. Cuối cùng, họ dừng lại ở một vùng đất trũng giữa đảo.
“Nơi này không tệ!”
Thần Trận Sư giải thích: “Khi lôi đình đánh xuống, tám ngọn núi đá xung quanh có thể dẫn đi một phần uy lực. Thần trận sẽ không phải chịu áp lực quá lớn, vật liệu của thần trận cũng sẽ không bị tiêu hao quá nhanh.”
“Được!”
Giang Hàn nhìn qua cũng cảm thấy rất ổn. Nơi này cách thạch bảo không xa, nếu có kẻ địch tấn công, vị Chưởng Kỳ Sứ trấn thủ chắc chắn sẽ không ngồi yên mà nhìn.
Khương Lãng lấy vật liệu ra, Thần Trận Sư bắt đầu bố trí trận pháp.
Lão cần bố trí hai thần trận, một Dẫn Lôi Trận và một Tá Lôi Trận. Việc này không quá phức tạp, với trình độ của lão thì nhiều nhất cũng chỉ mất một ngày.
Thần Trận Sư nhận tiền rồi bắt đầu làm việc, còn Giang Hàn và Khương Lãng thì ngồi xuống tu luyện ở bên cạnh.
Cả ba người đều không hề hay biết…
Ở vùng biển cạnh hòn đảo, một võ giả toàn thân bao bọc trong hắc bào từ dưới biển trồi lên.
Dưới chiếc áo choàng đen là một khuôn mặt bình thường và một đôi mắt âm hiểm độc ác.
“Đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng có cơ hội rồi!”
Hắc bào võ giả khẽ lẩm bẩm. Hắn đưa mắt quét qua Lôi Đảo một lượt, một lát sau, mày hơi nhíu lại, tự nói: “Trên đảo này hình như có rất nhiều Lôi Diệu Thạch? Xem ra trên đảo có cường giả của Phi Tiên Điện trấn giữ.”
“Hừm… Bây giờ chưa thể ra tay được. Đợi đến khi Khương Lãng và Giang Hàn trở về Phi Tiên Điện rồi ra tay cũng không muộn. Lần này ta nhất định phải giết được bọn chúng!”
Nói xong, thân hình hắc bào võ giả từ từ chìm xuống nước, biến mất không dấu vết.
Đề xuất Tiên Hiệp: Đỉnh Cấp Gian Thương [Dịch]