Vớt Thi Nhân

Chương 1195: (5)

Đàm Văn Bân cười đáp: “Bên ngoài ăn không ngon như ở nhà, vẫn là cơm nhà Lý đại gia mới dưỡng người.”

“Hắc hắc, vậy thì để Lưu di làm thêm cho ngươi ít món bổ dưỡng mà ăn. À, tóc ngươi sao lại ra nông nỗi này?”

“Cháu tự nhuộm đấy, đẹp không, Lý đại gia?”

“Đẹp cái rắm, nhuộm trắng làm gì! Còn không bằng nhuộm vàng, ít ra còn trông có tinh thần hơn.”

“Vậy mai cháu đi tiệm cắt tóc trên trấn, nhuộm kiểu hoàng mao đang thịnh hành.”

“Cô bé kia sao vậy, không khỏe sao?”

Lý Tam Giang chú ý tới Trần Lâm đang ngồi xổm trên mặt đất, Chu Vân Vân bên cạnh cũng đang quan tâm hỏi han.

Trần Lâm chỉ lắc đầu, tỏ ý mình không sao, nhưng bộ dáng ấy, nhìn thế nào cũng không giống là không có việc gì.

Lý Truy Viễn đi tới bên cạnh sân thượng, vừa nhìn qua liền hiểu chuyện gì đã xảy ra. Hắn đặt tay lên vai A Lê, nhẹ nhàng vỗ.

A Lê à, không thể nhìn nữa đâu, lại nhìn là người ta muốn hiện nguyên hình đấy.

Nữ hài ấy thoát ra khỏi trạng thái tập trung tinh thần, thu ánh mắt lại.

Cảm giác khó chịu trong người Trần Lâm liền tiêu tán. Nàng thở ra nhẹ nhõm, đứng dậy nói với Chu Vân Vân: “Thật sự không sao, ngươi xem, ta ổn rồi mà.”

Lý Tam Giang hỏi: “Cô bé này là con nhà ai vậy?”

Tần thúc bê thùng nước trở về, đáp: “Bạn gái cũ.”

“Cái gì?” Lý Tam Giang nhìn Đàm Văn Bân: “Bạn gái cũ của ngươi?”

Lâm Thư Hữu vội vàng đính chính: “Là cháu, không phải… không phải của Bân ca…”

Sau khi Đàm Văn Bân giới thiệu rõ ràng, Lý Tam Giang cuối cùng cũng hiểu được mối quan hệ giữa mọi người.

Lý Tam Giang nói: “A, ý là bạn gái cũ, tức là người ta không chọn trúng Hữu Hấu ngươi rồi hả?”

Lâm Thư Hữu: “….. Vâng.”

Lý Tam Giang quay sang Trần Lâm: “Nha đầu, ngươi nhìn xem, da dẻ mịn màng, lại làm việc chẳng kém gì con la, người như vậy trên đời hiếm có lắm.”

Trần Lâm có thiện cảm với Lý Tam Giang, bởi lúc nãy chính nhờ lão nhân này xuất hiện mà triệu chứng tẩu hỏa nhập ma của nàng mới tiêu tan.

“Đại gia, hai nhà chúng ta cách nhau quá xa, không hợp đâu.”

Lý Tam Giang: “Khoảng cách không thành vấn đề. Hữu Hầu ở Nam Thông cũng mấy khi về nhà đâu, ngươi nhìn đi, nó đâu phải người hay nhớ nhà.”

Trước kia Lâm Thư Hữu đã ít về nhà, nay lại càng không thể về.

Thành Chân Quân hắn đã cắt đứt hoàn toàn với hệ thống Quan Tướng Thủ.

Lý Tam Giang tiếp tục: “Hữu Hầu nhà cửa không tệ, có miếu có đỉnh núi, đến lúc đó ngươi cho hắn uống thuốc mê, cả người lẫn tiền đều bị ngươi mang về Ôn Châu thì sao?”

Đồng Tử hăng hái: “Đúng đúng đúng!”

Trần Lâm nói nhỏ: “Chuyện đó… có vẻ không hay lắm đâu.”

Lý Tam Giang: “Có gì mà không hay, người Ôn Châu các ngươi giỏi kinh doanh nhất mà, vụ làm ăn này lời to đấy.”

Đồng Tử reo lên: “Chính xác luôn!”

Lâm Thư Hữu lúc này có cảm giác như mình đang ở trong một phiên chợ bán gia súc, chỉ còn thiếu Lý đại gia vén tay áo ra, bắt đầu mặc cả với Trần Lâm.

Trần Lâm cũng không biết nói sao cho phải. Không hiểu vì sao, trước mặt lão nhân này, nàng lại không thể thể hiện phong thái ung dung tự nhiên như thường lệ.

Đàm Văn Bân chủ động giải vây, đánh lạc hướng: “Lý đại gia, Vân Vân cũng tới rồi.”

Lý Tam Giang liếc Đàm Văn Bân, hỏi vặn: “Sao hả, ngươi còn muốn bán đi thêm lần nữa à? Ta nói cho ngươi biết, chuyện đó ta không đồng ý đâu.”

Đàm Văn Bân: “Sao dám vậy.”

Lý Tam Giang: “Nói thật, Vân Vân là cô gái tốt cỡ nào, có thể coi trọng ngươi là phúc của ngươi đấy, cái tên lông trắng này!”

Đàm Văn Bân cười: “Vâng, đúng là như vậy.”

Lý Tam Giang quay sang hỏi Chu Vân Vân: “Ta nghe nói lên đại học là có thể đăng ký kết hôn rồi đúng không?”

Chu Vân Vân: “A?”

Lý Tam Giang: “Nếu có thể lĩnh chứng sớm thì lĩnh, có thể sinh thì sinh, tốt nhất là sinh luôn một cặp sinh đôi cho hắn.

Ngươi nhìn xem, cha Tráng Tráng giờ đang thăng quan như cưỡi hổ vậy. Ta cũng phải nhanh tay thôi, trên TV không đều diễn như thế sao? Người có địa vị cao thường muốn chia cắt uyên ương làm thông gia.”

Chu Vân Vân dù ngượng chín mặt, nhưng vẫn cảm nhận được sự quan tâm chân thành từ vị lão nhân này.

Đàm Văn Bân nói: “Lý đại gia, ngài cứ ăn cơm trước, chúng cháu ăn rồi, giờ vào thành hát karaoke, ngài có đi không?”

Lý Tam Giang khoát tay: “Các ngươi đi đi, ta sao mà đi được.”

Một đám người chuẩn bị lên đường, đông người nên Âm Manh lái luôn chiếc xe nhỏ.

Đàm Văn Bân gõ gõ cửa sổ xe của Âm Manh.

Âm Manh hạ cửa kính xuống, hỏi: “Sao thế?”

“Đông người thì vui. Ngươi đến nhà râu quai nón hỏi xem Lê Hoa có đi không, hỏi luôn Tiêu Oanh Oanh, nàng thích hát.”

“A, được.”

Âm Manh lái xe lên đường làng, thầm nói: “Rủ cả Tiêu Oanh Oanh, liệu có ổn không?”

Ngồi ở ghế sau xe, Lưu di đáp: “Không sao đâu, cô nương ấy không phải loại dễ bắt nạt.”

Âm Manh: “Vậy bọn họ không biết? Hay biết rồi mà không nói với ta?”

Lưu di: “Chắc là cảm thấy không có gì đáng lo.”

Xe dừng ngoài nhà râu quai nón, Âm Manh xuống gọi người.

Lê Hoa vui vẻ đồng ý, Tiêu Oanh Oanh cũng nhận lời, giao lại Ngây Ngốc cho Hùng Thiện trông.

Hùng Thiện bế đứa bé, Ngây Ngốc ngoẹo đầu nhìn cha ruột mà chẳng quen chút nào.

Hai người vừa chết một lần, bước chân lại càng nhẹ nhàng, cùng nhau lên xe.

Thấy Lưu di ngồi bên trong, cả hai đều chậm lại bước chân.

Lưu di: “Xem ra ta không nên đi, kẻo phá hỏng không khí của các ngươi.”

Lê Hoa và Tiêu Oanh Oanh lập tức nhanh chóng mở cửa bước vào xe.

Hùng Thiện ôm con, đứng bên bờ đập nhìn cả đám người trên xe, không khỏi cúi đầu nói với đứa con xa lạ:

“Mẹ ngươi chắc giờ đang mừng chết đi được rồi.”

Ngây Ngốc: “Hắc hắc.”

Trong nhà, trên đập nước, không có ai đi ca hát, đang ăn cơm.

Liễu Ngọc Mai ngồi một mình bên bàn cạnh Tiểu Viễn, nói với Lý Tam Giang: “Trên đời làm gì có trưởng bối như ngươi, ai cũng thúc cưới, thúc sinh con, tưởng người ta là trâu ngựa chắc?”

Lý Tam Giang dùng mu bàn tay lau miệng, liếc nhìn Lý Truy Viễn và A Lê đang ăn cùng nhau, không đáp lời.

Ông có muốn thúc giục người khác đâu? Chỉ là đám con la nhà mình đều đã lớn, chỉ còn đứa này là còn nhỏ.

Sau bữa ăn, Liễu Ngọc Mai dắt A Lê về phòng tắm rửa.

Trước kia khi còn là đại tiểu thư họ Liễu, bà ngồi trong thùng tắm để A Lê đổ nước nóng.

Một hồi gọi “Muội muội, nước lạnh quá”, một hồi lại “Muội muội, rắc thêm ít cánh hoa”.

A Lê rất nghe lời, bà bảo gì, nàng làm nấy.

Hiện tại, nhìn thấy A Lê ngồi trong bồn tắm, Liễu Ngọc Mai không khỏi bật cười:

“Được rồi, ngồi yên, tỷ tỷ tới tắm cho muội.”

A Lê quay đầu liếc nhìn nãi nãi, rồi quay trở lại.

Sau lưng Liễu Ngọc Mai, cánh hoa nhẹ nhàng rơi trên mặt nước, phản chiếu bóng dáng tôn nữ của bà — một nữ hài đang mỉm cười.

Một nhóm người tiến vào phòng karaoke, Đàm Văn Bân chọn ngay một bao sương, gọi rất nhiều đĩa trái cây.

Lúc đầu, do nhiều nguyên nhân, ai nấy đều có phần dè dặt, chưa thể thả lỏng. Nhưng theo thời gian trôi qua, bầu không khí dần trở nên hòa nhã và thân thiết.

Lưu di giọng rất tốt, hát lên khiến người khác cảm thấy rất dễ nghe, thậm chí còn mang theo phong thái chuyên nghiệp khiến Trần Lâm không nhịn được phải ngoái nhìn tán thưởng.

Phải biết rằng, lần đầu gặp Lưu di, hình ảnh trong mắt mọi người là một phụ nhân buộc tạp dề, bận rộn trong bếp nấu cơm cho cả nhà.

Đàm Văn Bân chọn cho Tiêu Oanh Oanh một bài 《Thiên Thiên Khuyết Ca》, chỉ là muốn hoài niệm chút dư vị của thời Tiểu Viễn ca năm ấy nghe kim khúc này.

Nghĩ đến hồi đó, Tiểu Viễn ca nghe bài hát này mà bị Tiểu Hoàng Oanh làm cho mê mẩn, Đàm Văn Bân không kìm được muốn bật cười.

Chỉ là loại ác thú vị nho nhỏ này, chỉ có thể giữ cho riêng mình, không thể chia sẻ.

Sau đó, Đàm Văn Bân lại cố ý chọn một bài ca đang rất thịnh hành, chọn xong liền đưa một chiếc micro cho Trần Lâm, còn chiếc kia thì đưa cho Lâm Thư Hữu.

Lâm Thư Hữu từ chối: “Bân ca, em không biết hát.”

Từ lúc bước vào nơi này đến giờ, Lâm Thư Hữu chỉ ngồi yên bên cạnh, quy củ, chưa từng cất giọng hát một bài nào.

Đàm Văn Bân nói: “Không sao, bài này nhất định ngươi biết.”

Chờ đến khi nhạc đệm vang lên, Lâm Thư Hữu nhìn lên màn hình, phát hiện đúng thật là bài quen thuộc.

Trần Lâm thoải mái chỉ vào hắn: “Nào, bạn trai cũ, cùng hát đi!”

Hai người đồng thanh cất tiếng:

“Nhất thời mất chí không khỏi oán thán, nhất thời nghèo túng không khỏi sợ hãi… Yêu liều mới có thể thăng!”