Vớt Thi Nhân
Chương 1219: (5)
Triệu Nghị: “Nhưng bên ta có quy củ, diễn xiếc cũng như qua đao núi lửa biển, theo lệ cũ, người giới thiệu được chia một phần, xem như phù hộ.”
Lý Tam Giang: “Còn có quy củ này?”
Triệu Nghị: “Có, lần này ngài cứ nhận đi, lần sau không theo lệ này nữa.”
Lý Tam Giang nhận tiền, nói: “Thành, ngươi nói muốn ở đây một thời gian ngắn, vậy coi như là tiền cơm, ta tính toán bù qua sớt lại.”
Triệu Nghị cuống lên: “Sao vậy được! Tiền cơm bọn ta tự lo!”
Lý Tam Giang: “Ta ở đây cũng có quy củ của ta.”
Triệu Nghị chỉ đành cười gượng.
Lý Tam Giang tụt lại phía sau, ngồi lên xe ba gác do Tần thúc kéo.
Tỷ muội nhà họ Lương nhịn đến trưa mới mở miệng hỏi:
“Thật sự muốn làm nghề phụ à?”
“Chẳng lẽ còn muốn diễn hoài sao?”
Triệu Nghị mặt trầm xuống, quét mắt nhìn các nàng, nghiêm túc nói:
“Không thấy Long Vương gia cùng họ Lý thuộc hạ đều đang giúp việc ở đây sao? Cứ theo mà làm, chỉ có lợi không có hại, nói không chừng lần sau còn có thể có vận may cứu được một mạng.”
Chủ nhà giữ lại ăn tối, vì thế đến khi đoàn người Triệu Nghị trở về thì trời đã muộn.
Trong nhà hết chỗ ở, Đàm Văn Bân đưa họ đến nhà Râu Quài Nón tá túc.
Triệu Nghị giả vờ bất mãn: “Họ Lý thật rảnh rỗi, đến tiếp đãi ta cũng không chịu ra mặt.”
Đàm Văn Bân: “Tính tình Tiểu Viễn ca, ngươi không phải không rõ. Hơn nữa ban ngày chẳng phải đã ngồi trên ghế mây với ngươi một lúc rồi sao?”
Triệu Nghị: “Vậy mà cũng tính? Chẳng lẽ còn muốn ta cảm kích?”
Đàm Văn Bân: “Đừng nói lời như vậy, dễ khiến người khác hiểu lầm – tưởng chúng ta là dựa vào giao tình thâm sâu.”
Triệu Nghị: “Các ngươi khi nào xuất phát?”
Đàm Văn Bân: “Ngày mai, ta dẫn đội, tranh thủ đi nhanh về nhanh.”
Triệu Nghị: “Không phải còn định giới thiệu cho ta một vị thần bí hay sao?”
Đàm Văn Bân: “Chuyện đó thì không tiện dẫn ngươi theo.”
Khi đến gần nhà Râu Quài Nón thì chưa phát hiện gì, nhưng lúc bước lên đập Tử, đổi sang đoạn rừng đào kia, cả đoàn người Triệu Nghị thần sắc đại biến.
Lão Điền đầu run rẩy lầm bầm: “Phúc địa linh dược, đây là nơi thích hợp trồng linh dược, sao lại đi trồng đào, quá lãng phí…”
Triệu Nghị vội bịt miệng lão:
“Lão Điền, nếu không muốn bị chôn làm phân bón, thì bớt nói linh tinh.”
Triệu Nghị từ từ buông tay, lão Điền an tĩnh lại, chỉ tay run rẩy về phía trước:
“Thiếu gia…”
Tỷ muội nhà họ Lương nắm chặt tay nhau, thân thể bắt đầu run, càng lúc càng dữ dội.
Triệu Nghị lập tức bước tới đá văng tay họ ra, phá vỡ liên kết dò xét.
“Nơi không nên nhìn thì đừng nhìn! Trên đường ta đã nói bao nhiêu lần, tới đây thì làm ơn trung thực làm cháu trai cho ta!”
Trước cơn thịnh nộ của Triệu Nghị, tỷ muội nhà họ Lương không dám hé miệng phản kháng, ngay cả ánh mắt cũng không dám chệch hướng.
Bởi vì vừa rồi họ dò xét – dưới rừng đào kia là đại khủng bố.
Triệu Nghị xoay người về phía Đàm Văn Bân: “Ta không ngờ các ngươi lại chơi lớn như vậy, dám làm hàng xóm với tồn tại loại này?”
Đàm Văn Bân: “Triệu thiếu gia, thất vọng rồi chăng?”
Triệu Nghị lắc đầu: “Không, rất kinh hỉ.”
Đàm Văn Bân: “Không thất vọng là tốt.”
Triệu Nghị: “Ta làm sao để gặp nó?”
Đàm Văn Bân chỉ về phía trước: “Đi vào là được. Nó muốn gặp ngươi thì sẽ gặp, không muốn… thì ngươi có thể sẽ chết.”
Triệu Nghị: “Họ Lý được, dựa vào đâu họ Triệu ta lại không được?”
Đàm Văn Bân lấy từ túi ra một cuốn sổ nhỏ: “Câu này ta có thể ghi lại làm di ngôn của ngươi không?”
“Được. Nhớ gửi về Cửu Giang giúp ta.”
“Nhất định.”
Triệu Nghị đi xuống đập Tử, bước vào rừng đào, hít sâu một hơi.
Đàm Văn Bân khoanh tay đứng nhìn náo nhiệt.
Không ngờ Triệu Nghị sau đó liền hướng vào rừng đào, cao giọng nói:
“Ta với Lý Truy Viễn là hảo bằng hữu, từng cùng nhau trải qua bao mưa gió, xem nhau là tri kỷ. Hắn giới thiệu nơi này cho ta, mời ta đến bái kiến. Nay tiểu tử đến, xin tiền bối tha thứ nếu có quấy rầy.”
Dứt lời, Triệu Nghị sải bước tiến vào.
Nơi này nguy hiểm, nhưng cũng là cơ duyên. Họ Lý đã được chỗ tốt, vậy mình… cũng nên thử một lần.
Nếu đã gặp bảo địa mà không dám vào, thì mới thật sự là chuyện cười!
Cánh hoa đào rơi rụng quanh người Triệu Nghị, như thành kính chỉ dẫn hắn tiếp tục tiến bước.
Trên mặt Triệu Nghị nở nụ cười – hắn đã được sự chấp thuận của tồn tại trong rừng đào này!
Hắn quay đầu muốn nhìn sắc mặt Đàm Văn Bân trên đập Tử phía sau.
Đàm Văn Bân chỉ vỗ nhẹ cánh tay, thần sắc khó đoán.
Thực ra trong lòng Đàm Văn Bân cực kỳ chấn động – phải biết ngay cả Tiểu Viễn ca khi muốn tiếp xúc vị bên trong đó, còn phải nhờ ràng buộc với đại nhân vật kia.
Vậy mà Triệu Nghị, lại thật sự tiến vào được!
Khi đi sâu thêm một đoạn, một bóng người xuất hiện phía trước Triệu Nghị, lờ mờ không rõ dung mạo.
Triệu Nghị khom người hành lễ: “Bái kiến tiền bối.”
Một giọng khàn khàn vang lên:
“Biết vì sao ta cho phép ngươi đến không?”
Triệu Nghị: “Tiểu tử ngu dốt, xin tiền bối chỉ dạy.”
“Vì ngươi giống ta.”
Trong lòng Triệu Nghị dâng lên một niềm vui mơ hồ – quả đúng như mình dự liệu.
Từ một người trẻ nhìn thấy bản thân thời trẻ, đây chính là sự tán thành cao nhất.
Dù vậy, hắn vẫn giữ thái độ khiêm cung, cúi lưng sâu hơn, đáp:
“Tiểu tử sợ hãi, tiền bối năm xưa nhất định là nhân vật kinh tài tuyệt diễm, tiểu tử có tài đức gì mà dám sánh cùng?”
“A… Ngươi không biết sao?”
“Tiểu tử…” – Triệu Nghị ngẩng đầu, không còn cố làm ra vẻ khiêm tốn, mà bình thản nói – “Chỉ là cảm thấy có phần tương đồng.”
“Không sai, bởi vì giống nhau như đúc, mới được xem là cùng chí hướng.”
Triệu Nghị dần dần buông lỏng tâm tình, định tiếp tục tìm cách kéo gần:
“Nếu được cùng tiền bối chia sẻ đôi lời, đã là vinh hạnh vô thượng…”
“Ngươi giống ta ở chỗ:
Thấy núi cao, không dám trèo. Núi kia tồn tại bao lâu, ta với ngươi liền bị trấn áp bấy lâu.
Ép đến không còn đường, ép đến nghẹt thở, ép đến mức ngay cả bản thân cũng quen bị ép.
Buồn cười hơn là – ngọn núi ấy, có khi từ đầu đến cuối… chưa từng một lần nhìn về phía chúng ta.
Ngươi với ta, giống nhau… thật đáng thương.”
Triệu Nghị: “…”
Lý Tam Giang: “Còn có quy củ này?”
Triệu Nghị: “Có, lần này ngài cứ nhận đi, lần sau không theo lệ này nữa.”
Lý Tam Giang nhận tiền, nói: “Thành, ngươi nói muốn ở đây một thời gian ngắn, vậy coi như là tiền cơm, ta tính toán bù qua sớt lại.”
Triệu Nghị cuống lên: “Sao vậy được! Tiền cơm bọn ta tự lo!”
Lý Tam Giang: “Ta ở đây cũng có quy củ của ta.”
Triệu Nghị chỉ đành cười gượng.
Lý Tam Giang tụt lại phía sau, ngồi lên xe ba gác do Tần thúc kéo.
Tỷ muội nhà họ Lương nhịn đến trưa mới mở miệng hỏi:
“Thật sự muốn làm nghề phụ à?”
“Chẳng lẽ còn muốn diễn hoài sao?”
Triệu Nghị mặt trầm xuống, quét mắt nhìn các nàng, nghiêm túc nói:
“Không thấy Long Vương gia cùng họ Lý thuộc hạ đều đang giúp việc ở đây sao? Cứ theo mà làm, chỉ có lợi không có hại, nói không chừng lần sau còn có thể có vận may cứu được một mạng.”
Chủ nhà giữ lại ăn tối, vì thế đến khi đoàn người Triệu Nghị trở về thì trời đã muộn.
Trong nhà hết chỗ ở, Đàm Văn Bân đưa họ đến nhà Râu Quài Nón tá túc.
Triệu Nghị giả vờ bất mãn: “Họ Lý thật rảnh rỗi, đến tiếp đãi ta cũng không chịu ra mặt.”
Đàm Văn Bân: “Tính tình Tiểu Viễn ca, ngươi không phải không rõ. Hơn nữa ban ngày chẳng phải đã ngồi trên ghế mây với ngươi một lúc rồi sao?”
Triệu Nghị: “Vậy mà cũng tính? Chẳng lẽ còn muốn ta cảm kích?”
Đàm Văn Bân: “Đừng nói lời như vậy, dễ khiến người khác hiểu lầm – tưởng chúng ta là dựa vào giao tình thâm sâu.”
Triệu Nghị: “Các ngươi khi nào xuất phát?”
Đàm Văn Bân: “Ngày mai, ta dẫn đội, tranh thủ đi nhanh về nhanh.”
Triệu Nghị: “Không phải còn định giới thiệu cho ta một vị thần bí hay sao?”
Đàm Văn Bân: “Chuyện đó thì không tiện dẫn ngươi theo.”
Khi đến gần nhà Râu Quài Nón thì chưa phát hiện gì, nhưng lúc bước lên đập Tử, đổi sang đoạn rừng đào kia, cả đoàn người Triệu Nghị thần sắc đại biến.
Lão Điền đầu run rẩy lầm bầm: “Phúc địa linh dược, đây là nơi thích hợp trồng linh dược, sao lại đi trồng đào, quá lãng phí…”
Triệu Nghị vội bịt miệng lão:
“Lão Điền, nếu không muốn bị chôn làm phân bón, thì bớt nói linh tinh.”
Triệu Nghị từ từ buông tay, lão Điền an tĩnh lại, chỉ tay run rẩy về phía trước:
“Thiếu gia…”
Tỷ muội nhà họ Lương nắm chặt tay nhau, thân thể bắt đầu run, càng lúc càng dữ dội.
Triệu Nghị lập tức bước tới đá văng tay họ ra, phá vỡ liên kết dò xét.
“Nơi không nên nhìn thì đừng nhìn! Trên đường ta đã nói bao nhiêu lần, tới đây thì làm ơn trung thực làm cháu trai cho ta!”
Trước cơn thịnh nộ của Triệu Nghị, tỷ muội nhà họ Lương không dám hé miệng phản kháng, ngay cả ánh mắt cũng không dám chệch hướng.
Bởi vì vừa rồi họ dò xét – dưới rừng đào kia là đại khủng bố.
Triệu Nghị xoay người về phía Đàm Văn Bân: “Ta không ngờ các ngươi lại chơi lớn như vậy, dám làm hàng xóm với tồn tại loại này?”
Đàm Văn Bân: “Triệu thiếu gia, thất vọng rồi chăng?”
Triệu Nghị lắc đầu: “Không, rất kinh hỉ.”
Đàm Văn Bân: “Không thất vọng là tốt.”
Triệu Nghị: “Ta làm sao để gặp nó?”
Đàm Văn Bân chỉ về phía trước: “Đi vào là được. Nó muốn gặp ngươi thì sẽ gặp, không muốn… thì ngươi có thể sẽ chết.”
Triệu Nghị: “Họ Lý được, dựa vào đâu họ Triệu ta lại không được?”
Đàm Văn Bân lấy từ túi ra một cuốn sổ nhỏ: “Câu này ta có thể ghi lại làm di ngôn của ngươi không?”
“Được. Nhớ gửi về Cửu Giang giúp ta.”
“Nhất định.”
Triệu Nghị đi xuống đập Tử, bước vào rừng đào, hít sâu một hơi.
Đàm Văn Bân khoanh tay đứng nhìn náo nhiệt.
Không ngờ Triệu Nghị sau đó liền hướng vào rừng đào, cao giọng nói:
“Ta với Lý Truy Viễn là hảo bằng hữu, từng cùng nhau trải qua bao mưa gió, xem nhau là tri kỷ. Hắn giới thiệu nơi này cho ta, mời ta đến bái kiến. Nay tiểu tử đến, xin tiền bối tha thứ nếu có quấy rầy.”
Dứt lời, Triệu Nghị sải bước tiến vào.
Nơi này nguy hiểm, nhưng cũng là cơ duyên. Họ Lý đã được chỗ tốt, vậy mình… cũng nên thử một lần.
Nếu đã gặp bảo địa mà không dám vào, thì mới thật sự là chuyện cười!
Cánh hoa đào rơi rụng quanh người Triệu Nghị, như thành kính chỉ dẫn hắn tiếp tục tiến bước.
Trên mặt Triệu Nghị nở nụ cười – hắn đã được sự chấp thuận của tồn tại trong rừng đào này!
Hắn quay đầu muốn nhìn sắc mặt Đàm Văn Bân trên đập Tử phía sau.
Đàm Văn Bân chỉ vỗ nhẹ cánh tay, thần sắc khó đoán.
Thực ra trong lòng Đàm Văn Bân cực kỳ chấn động – phải biết ngay cả Tiểu Viễn ca khi muốn tiếp xúc vị bên trong đó, còn phải nhờ ràng buộc với đại nhân vật kia.
Vậy mà Triệu Nghị, lại thật sự tiến vào được!
Khi đi sâu thêm một đoạn, một bóng người xuất hiện phía trước Triệu Nghị, lờ mờ không rõ dung mạo.
Triệu Nghị khom người hành lễ: “Bái kiến tiền bối.”
Một giọng khàn khàn vang lên:
“Biết vì sao ta cho phép ngươi đến không?”
Triệu Nghị: “Tiểu tử ngu dốt, xin tiền bối chỉ dạy.”
“Vì ngươi giống ta.”
Trong lòng Triệu Nghị dâng lên một niềm vui mơ hồ – quả đúng như mình dự liệu.
Từ một người trẻ nhìn thấy bản thân thời trẻ, đây chính là sự tán thành cao nhất.
Dù vậy, hắn vẫn giữ thái độ khiêm cung, cúi lưng sâu hơn, đáp:
“Tiểu tử sợ hãi, tiền bối năm xưa nhất định là nhân vật kinh tài tuyệt diễm, tiểu tử có tài đức gì mà dám sánh cùng?”
“A… Ngươi không biết sao?”
“Tiểu tử…” – Triệu Nghị ngẩng đầu, không còn cố làm ra vẻ khiêm tốn, mà bình thản nói – “Chỉ là cảm thấy có phần tương đồng.”
“Không sai, bởi vì giống nhau như đúc, mới được xem là cùng chí hướng.”
Triệu Nghị dần dần buông lỏng tâm tình, định tiếp tục tìm cách kéo gần:
“Nếu được cùng tiền bối chia sẻ đôi lời, đã là vinh hạnh vô thượng…”
“Ngươi giống ta ở chỗ:
Thấy núi cao, không dám trèo. Núi kia tồn tại bao lâu, ta với ngươi liền bị trấn áp bấy lâu.
Ép đến không còn đường, ép đến nghẹt thở, ép đến mức ngay cả bản thân cũng quen bị ép.
Buồn cười hơn là – ngọn núi ấy, có khi từ đầu đến cuối… chưa từng một lần nhìn về phía chúng ta.
Ngươi với ta, giống nhau… thật đáng thương.”
Triệu Nghị: “…”