Vương Quốc Huyết Mạch
Chương 67: 67
Cơn đau dữ dội từ trong ra ngoài này đã biến mất khỏi Thales.
Sau khi che miệng vết thương trên cánh tay và vai trái lại, Thales thở hổn hển nhìn vị quý tộc ngay trước mặt này.
“Cảm… cảm ơn ngài.”
Cách đó một đoạn, lưỡi kiếm của huân tước Seychelles loé lên, giải quyết gọn gàng tên sát thủ cuối cùng.
Cạnh cỗ xe ngựa bị lật, Jenny phớt lờ cánh tay chìa ra của Seychelles, lạnh lùng bước tới cạnh một tên sát thủ còn chưa chết.
Dưới cái nhíu mày của hiệp sĩ, nàng dùng sức, đâm một kiếm vào giữa hai mắt tên sát thủ.
Những người qua đường không liên quan đã bỏ chạy tán loạn.
Trong đống bừa bộn và xác chết nằm ngổn ngang khắp đường phố, Thales không tìm được bóng dáng của người hộ vệ bí mật – ‘Hy vọng anh ấy vẫn may mắn còn sống sau làn tên nỏ và sóng âm ma thuật kia, dù gì thì Yodel cũng là một cao thủ cấp Cực’.
Gilbert, người đang nằm uể oải dưới mặt đất, lo lắng nhìn về phía bên này.
Tuy nhiên, kể từ khi nhìn thấy biểu tượng Hoa Diên Vĩ kia, Thales đã biết nhiệm vụ cấp bách hiện giờ là tìm cách đối phó với người quý tộc trẻ tuổi vừa cứu mình một mạng này – cùng với hiệp sĩ tuỳ tùng của anh ta, người vừa mới dễ dàng đánh bại đám sát thủ.
Hoa Diên Vĩ – Gilbert còn chưa kịp dạy cho Thales về gia huy của các gia tộc, thế nhưng điều này cũng không ngăn cậu hiểu được ý nghĩa ẩn chứa đằng sau biểu tượng này.
Lúc bị đám ma cà rồng bắt đi, lá cờ tung bay phấp phới trên nóc trang viên Vine đã nói cho Người Xuyên Việt rằng, gia tộc lấy loài hoa này làm biểu tượng, không có nhiều thiện cảm cho lắm với vương thất Jadestar.
“…Những người đó…” Vẻ mặt hoảng loạn của Thales y hệt như vẻ mặt tiêu chuẩn của một đứa trẻ bảy tuổi vẫn còn kinh hãi sau khi trải qua nguy hiểm.
Cậu rụt rè nói: “Bọn họ đột nhiên xông lên…”
‘Đứa bé này, thế mà lại có thể đồng hành cùng với người tình của quốc vương và hầu cận thân tín nhất, kiêm cựu đại thần ngoại giao của ông ta…’ Zayen thầm nghĩ: ‘Đồng thời còn bị ám sát trên đường đi tới khu Trung Ương, rốt cuộc thì nó là ai?’
‘Sẽ là một việc ngoài ý muốn ảnh hưởng đến kế hoạch sao?’
“Cậu bé, đừng sợ.
Đã không có việc gì.” Vị quý tộc trẻ tuổi, mặt tròn, mỉm cười và thu kiếm vào vỏ.
Hắn nhìn Người Xuyên Việt bảy tuổi: “Sát thủ là những sinh vật sống ở trong bóng tối.
Rời khỏi nó, bọn chúng sẽ hoàn toàn vô hại, không thể làm được gì.”
“Ta là Zayen Covendier, là một trong số vô vàn quý tộc của vương quốc này.
Chỉ cần ta còn ở đây, ta sẽ không cho phép bọn chúng làm cậu bị thương.”
“Vậy thì, cậu bé, cậu là ai?” Zayen nhướng mày, lễ phép hỏi.
‘Tôi …?’
Thales đang tự hỏi về tình hình trước mắt trong bộ dạng run rẩy của mình.
‘Tôi còn chưa chính thức xuất hiện, chưa được thừa nhận là một Jadestar, nhưng chắc chắn sẽ là cái gai trong mắt những quý tộc có tiềm lực đăng quang.’
‘Vì thế, trước khi tới được cung điện, tuyệt đối không thể để lộ thân phận.’
Thales liếc qua phía Gilbert.
Gilbert đã nhìn thấy Zayen.
Ngay cả khi chiếc mũ dạ trên đầu đã rơi mất và cả người toàn vết thương, cựu đại thần ngoại giao vẫn tập tễnh chống gậy mà bước tới từ phía xa.
‘Ông ấy còn cách một đoạn, không thể giải thích hộ mình’ – Thales thầm nghĩ.
‘Nhưng hiện tại…’
Cậu quay sang nhìn Zayen, chỉ thấy đôi mắt chứa đựng sự hoài nghi của đối phương đang chờ đợi câu trả lời đến từ mình.
.