Xin Chào, Tình Huống Này Đã Kéo Dài Bao Lâu Rồi?
Chương 98: Chương 98
Chiếc nhẫn cứng rằng từ từ lướt qua làn da ấm áp, cho đến khi dừng lại ở cuối ngón tay, Đào Tri Việt vẫn nhớ rõ cảm giác tê dại khi nó cọ sát.
Cậu có chút hoảng hốt.
Tiếng còi đã đi xa, mọi thứ đều trở nên yên lặng, phảng phất hơi thở phương xa trong gió.
Tuyết trên đường ray tràn ra như những đóa hoa.
Ảo giác mất đi, mọi thứ xung quanh rõ ràng là thế giới thực.
Cậu nhỏ giọng nói: "Là nhẫn."
Hoắc Nhiên đáp lại: "Là nhẫn."
Tay hắn vẫn còn đặt trong túi của Đào Tri Việt, vì thế Đào Tri Việt dùng bàn tay mang nhẫn chạm vào đốt ngón tay của hắn.
"Sao anh lại không đeo?" Đào Tri Việt hiếu kỳ nói, "Em còn muốn sờ vào hoa văn của chiếc nhẫn."
"Tôi bỏ nó vào túi bên kia, chờ em đeo cho tôi." Hoắc Nhiên bổ sung, "Tôi chọn một hình dạng rất đặc biệt.
Nếu như em đặt làm riêng, em cũng sẽ chọn như thế."
Túi áo khoác phồng lên, nhưng Đào Tri Việt lại không muốn lấy tay ra.
Cậu luyến tiếc sự ấm áp trong đó, muốn chiếc nhẫn đầu tiên trong đời được bao bọc bởi hơi thở của hai người thật lâu.
Đào Tri Việt có thể tưởng tượng ra sự xuất hiện của chiếc nhẫn nơi các ngón tay đan vào nhau, trong bóng tối bí ẩn, tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Cậu không hề nghĩ tới Hoắc Nhiên sẽ treo nhẫn, bởi vì bọn họ chưa bao giờ thảo luận một cuộc hôn nhân hợp pháp nào trong nước.
Đối Đào Tri Việt mà nói, tưởng tượng tốt nhất của cậu về tương lai này, chính là hy vọng cuộc sống hiện tại có thể tiếp tục như thế.
Cậu sẽ không nghĩ về những quy tắc trói buộc hư vô đó, hoặc là sự phai nhạt tình cảm khó có thể tránh khỏi, những cái đó không hề liên quan đến hiện tại.
Hoắc Nhiên dường như đoán ra cậu đang nghĩ gì, nhẹ giọng nói: "Em muốn đoán hình dạng của nó sao?"
"Có gợi ý không?"
"Nó có liên quan đến cuộc gặp gỡ của chúng ta, cùng với mọi thứ mà chúng ta cùng nhau trải qua."
Đào Tri Việt suy nghĩ một chút, nhanh chóng cười rộ lên: "Gợi ý thật sự rõ ràng."
Cậu đã từng tránh né Hoắc Nhiên thật lâu, nhưng vẫn gặp nhau trên con đường vòng.
Trải nghiệm của họ được thu nạp trong một bản hình vẽ hướng dẫn lắp ghép trống không, dần dần vẽ thành một bản đồ thế giới độc nhất vô nhị, đó là thế giới mà chỉ có hai người bọn họ biết về sự trùng lặp.
"Là dải Mobius."
Hoắc Nhiên nhẹ nhàng chạm vào chiếc nhẫn của cậu: "Thật thông minh, đáp đúng rồi."
Đào Tri Việt là người ngoài đột nhiên bước đến, rơi xuống dải Mobius này, cho dù đi về hướng nào, cuối cùng cũng sẽ gặp được Hoắc Nhiên.
Sau này, hai thế giới giao hòa vào nhau trong cuộc sống của họ, không còn mặt trước mặt sau, hai đầu hợp lại, trở thành chỉ có một mặt, một dải Mobius vô hạn.
"Em thật thích hình dạng này."
Hoàn thiện vẻ ngoài với trí tượng tưởng mỹ lệ, Đào Tri Việt mới duỗi tay ra nhìn, chiếu rọi chiếc nhẫn dưới bầu trời đầy sao.
Màu sắc rất ưu nhã, nút giao nhau đơn giản, phía trên khảm hai viên kim cương nhỏ.
"Rất đẹp." Đào Tri Việt không cầm lòng cảm thán, "Là hai chiếc giống nhau như đúc sao?"
"Đúng vậy, toàn thế giới chỉ có hai chiếc này." Hoắc Nhiên mơ hồ có chút kiêu ngạo, "Còn có một thiết kế nhỏ, em phải tháo nhẫn xuống mới có thể nhìn thấy."
"Là chữ cái tên của chúng ta được khắc bên trong không?"
Hoắc Nhiên cũng không có trả lời, chỉ là cười nhìn cậu chậm rãi di chuyển chiếc nhẫn lên.
Không cần phải hoàn toàn tháo xuống, Đào Tri Việt đã nhìn thấy được dấu ấn đặc biệt kia.
Một mặt của lòng bàn tay, để lại một dấu vết tình yêu nhợt nhạt trên đầu ngón tay, đầu trái tim tròn tròn, rất đáng yêu.
Hoắc Nhiên đứng trước mặt cậu, hơi hơi cúi đầu, nghiêm túc nhìn trái tim trong lòng bàn tay cậu.
"Từ góc độ của tôi, đó là một quả đào.
Từ góc độ của em, là một trái tim."
"Ngày thường khi mang nhẫn, không ai biết rằng bên trong ẩn giấu một trái tim quả đào.
Mà mỗi lần em cởi ra, em có thể nhìn thấy con dấu nho nhỏ này."
Gió đêm mát lạnh mà dịu dàng.
"Là trái tim của tôi vẫn luôn ở đó."
Nghe những lời thủ thỉ của Hoắc Nhiên, Đào Tri Việt yên lặng nhìn trái tim quả đào nho nhỏ trong tay mình, trong lòng phảng phất dâng lên bao cảm xúc mềm mại.
Trong cánh đồng bát ngát vô biên, trong một thế giới quá hùng vĩ, cậu luôn có một trái tim khác làm bạn mọi lúc mọi nơi.
Hôn nhân vốn là một mối quan hệ hợp đồng được con người xác định, luôn có rất nhiều giới hạn bổ sung ngoài bản thân mối quan hệ đó.
Mà chiếc nhẫn này chính là định nghĩa đối với tương lai của Hoắc Nhiên, là khế ước độc nhất vô nhi, trong hình dạng được đúng nóng từng tí của quá khứ và hiện tại, khát khao một cõi vĩnh hẳng chỉ liên quan đến họ.
Vì thế Đào Tri Việt một lần nữa đeo nhẫn vào, ngẩng đầu chăm chú nhìn hắn.
"Em sẽ luôn mang nó."
Cậu đồng ý khế ước không chút do dự.
Sau đó trao nhau một nụ hôn dài.
Một chiếc nhẫn Monius có khắc trái tim quả đào, phía trên có hai viên kim cương vụn chảy ánh sáng trên bề mặt nhẫn.
Tình yêu duy nhất trên thế gian, không có điểm cuối.
Bọn họ là hai người vĩnh viễn yêu nhau.
Ánh sáo rực rỡ trên đỉnh đầu, tạo thành vũ trụ cuồn cuộn vô ngần, hơi thể gần trong tầm tay nóng hổi uyển chuyển nhẹ nhàng.
Tất cả những tinh thể khổng lồ cùng những hạt bụi nhỏ bé, tất cả những gì tốt đẹp và bình thường, tuyết trắng và đêm tối, phồn hoa và tĩnh lặng, đều được phản chiếu trong nước sông lóng lánh, không ngừng chảy về phía tương lai.
Chúng nó đang cùng nhau chứng kiến.
Vạn vật trên thế gian này lọt vào đôi mắt trong veo, tựa như một giấc mơ.
Màn đêm quá khứ dần dần cô đọng trên mặt giấy, Đào Tri Việt chăm chú cầm bút vẽ, cẩn thận lưu lại ký ức đêm nay.
Bút vẽ và thuốc màu vương vãi trên bàn, nước trong chiếc ly nhỏ đã nhuộm thành màu xám, cậu ngồi trước bàn, trịnh trọng điểm sắc màu cho ánh sao.
Chiều chủ nhật, TV trong phòng khách được bật lên, âm lượng được chỉnh thành mức trung bình thấp, đúng lúc là thời gian .
Máy giặt ngoài ban công vừa làm việc xong, Hoắc Nhiên mở nắp, ôm quần áo đã giặt sạch, sau đó nghiêm túc giũ từng nếp gấp ra, treo lên giá phơi đồ.
Mùi thơm sạch sẽ của nước giặt lan tỏa trong không khí, dưới ánh nắng chiếu xông, khiến cho chiếc áo sơ mi trắng thật sự trong suốt.
Mọi thứ xong xuôi, nhìn một loạt quần áo đã được phơi ngay ngắn, Hoắc Nhiên vừa lòng mà trở về phòng báo cáo.
"Sau lần phơi khô này tuyệt đối sẽ không nhăn nữa, tôi bảo đảm."