[Xuyên Nhanh] Siêu Cấp Đại Não

Chương 6

Hôm nay Thi Giác Vinh thật sự phi thường không vui.

Đầu tiên là Tạ Văn Hàm không để ý lời mời của hắn, trước mặt mọi người không cho hắn mặt mũi, làm hắn nén giận trong lòng; sau là Thi Diệu Hi ngồi ở bên cạnh hắn, làm hắn mỗi dây thần kinh đều căng thẳng cao độ, thập phần khẩn trương; hắn cũng luôn để ý Tạ Văn Hàm, sợ Hàm Hàm của hắn bị Tịch Tử Diệp tên kia khi dễ, Tịch Tử Diệp ghét nhất bộ dáng Hàm Hàm ôn nhu ngượng ngùng, Thi Giác Vinh dĩ nhiên rất lo lắng.

Chính là hắn thật vất vả khắc phục chướng ngại tâm lí Thi Diệu Hi ngồi ở bên người hắn, thời điểm nhanh chóng nhìn thoáng qua Tạ Văn Hàm cách vách, hắn thế nhưng nhìn đến cảnh tượng Tịch Tử Diệp sấn sát vào Tạ Văn Hàm nhỏ giọng mà cùng Tạ Văn Hàm nói gì đó !

Nhưng hoàn toàn khác với tưởng tượng của hắn, chán ghét, khinh miệt, khinh thường, trào phúng hoàn toàn không, Tạ Văn Hàm thậm chí còn nhắm mắt dưỡng thần!

Sửng sốt vài giây, Thi Giác Vinh trong lòng nháy mắt nảy lên phẫn nộ vô cùng, hắn ở chỗ này vì lo lắng Tạ Văn Hàm không thôi, liều mạng bị Thi Diệu Hi răn dạy cũng phải nhìn liếc hắn một cái, kết quả hắn hồi báo cho chính mình thế nào?

Hắn đang theo Tịch Tử Diệp đánh lửa bỏng!

Thi Giác Vinh nóng suốt một đường, vừa xuống xe, hắn liền trực tiếp vặn cổ tay chế trụ Tạ Văn Hàm, đem Tạ Văn Hàm lôi kéo!

Một màn này vừa lúc rơi xuống trong mắt Thi Diệu Hi vẫn luôn chú ý thiếu niên.

Thi Diệu Hi hơi hơi nhăn lại mi, ánh mắt nặng nề mà đảo qua Thi Giác Vinh, chỉ cảm thấy hôm nay đứa con nuôi của hắn đặc biệt chướng mắt, không khỏi lạnh lùng nói: "Thi Giác Vinh."

Trong phút chốc, Thi Giác Vinh cứng đờ một chút, liền buông lỏng tay Tạ Văn Hàm khi nào cũng không biết.

Thi Diệu Hi nhàn nhạt mà nhìn thoáng qua Thi Giác Vinh, đôi mắt mang theo vài phần cảnh cáo, sau đó liền rời đi.

Mà vài người khác, thấy như vậy một màn, cũng có suy nghĩ riêng của họ.

Tịch Tử Diệp ghét bỏ mà nhìn thoáng qua Thi Giác Vinh, hừ lạnh một tiếng xách túi lên liền đi, rõ ràng chỉ là một con nuôi, lại được nam thần chăm sóc như vậy, thật làm hắn khó chịu; Dụ Hoằng Bác cùng Bạch Trí Viễn cảm thán vài câu, đừng nhìn người ta chỉ là con nuôi, xem bộ dáng Thi Diệu Hi tỉ mỉ chiếu cố, không biết còn tưởng rằng là con ngoài giá thú, Bạch Trí Viễn gảy hắn một cái, rồi lôi kéo người đi; (Mow: Aaa mấy ngừi nhìn lầm òi ╮(╯_╰)╭)

Mà Tạ Văn Hàm, tự nhiên mà đi theo phía sau Thi Giác Vinh.

Thi Giác Vinh sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng thấy Tạ Văn Hàm còn ở bên người hắn, đôi mắt không khỏi sáng một chút,

Mà Tạ Văn Hàm, nhếch khóe môi lên, không chút để ý mà cười nói: "Thi Giác Vinh."

"Mày thật ngu ngốc a."

Tạ Văn Hàm để sát vào Thi Giác Vinh, gằn từng chữ một mà nói: "Mày chắc hẳn đang suy nghĩ, tao nhất định không thể dung hợp với những người này, tất nhiên xấu hổ không thôi, lúc này chỉ cần mày đối tao vươn tay, giải toả cảm xúc tao, tao liền sẽ quên những gì mày đã từng làm, tiếp thu ý tốt của mày, sau đó cùng mày làm hoà trở lại như lúc ban đầu?"

"Giấc mơ cũng thật tốt đẹp, mơ tưởng hão huyền cũng không quá."

Tạ Văn Hàm lời nói đâm trúng trọng tâm, Thi Giác Vinh cả người chấn động, theo bản năng nói: "-- Cậu!"

"Mày thật sự hiểu biết về tao sao?" Tạ Văn Hàm đoạt lấy lời nói Thi Giác Vinh, không chút để ý hỏi.

Thi Giác Vinh ngây ra một lúc.

Chỉ thấy Tạ Văn Hàm suиɠ sướиɠ mà lắc lắc đầu, khẽ cười nói: "Không, mày không biết gì về tao."

"Mày một chút đều không biết gì về tao."