Xuyên Việt Chi Bức Ác Thành Thánh

Chương 79

Đầu bếp béo của Thiếu Lâm Tự vung cánh tay chuyên dùng mười tám ban võ nghệ của mình lên, thức ăn chay làm ra đủ để so sánh với cả Mãn Hán toàn tịch -- tuy rằng Tiêu Nhân chỉ là nghe nói qua.

(*) Bàn tiệc Mãn Hán toàn tịch gồm 108 món ăn.

Kiến Giác Đại hòa thượng sau đó đã phát hiện ra một chuyện, bí tịch bên trong Kim Thiền Tăng Y chính là tâm huyết cả đời này của Kiến Tri, tuy không phải bí tịch nào cũng lọt vào mắt xanh của Trụ trì Kiến Giác, nhưng toàn bộ những bí tịch bị Kiến Tri lấy mất đều nằm bên trong không nói, còn được hàng này bổ sung thêm một ít tâm huyết khác.

Kiến Giác cũng không quan tâm Kiến Tri là làm cách nào viết ra được, dù sao thì đồ cũng đã vào tay hắn rồi, vậy thì đừng hòng hắn sẽ nhả ra!

Cuối cùng, võ học của Thiếu Lâm Tự nay đã có thể truyền lại, lứa đệ tử tiếp theo cũng có hi vọng đào tạo ra được những con người tuyệt thế.


Vậy nên tươi cười trên mặt Kiến Giác Đại hòa thượng cuối cùng cũng chân thật một chút, đối với vị Tiêu Nhân vứt luôn liêm sĩ ăn ngấu ăn nghiến cũng vờ như không thấy, trong suốt buổi tiệc ăn mừng gần như luôn tươi cười y như Phật Di Lạc vậy.

Làm quần chúng hòa thượng đồng thời phải cảm thán: Trụ trì nhà mình quả nhiên trầm ổn, đám hậu bối mừng như điên bọn họ quả thật sánh không bằng mà.

Tiêu Nhân ở Thiếu Lâm Tự nghỉ ngơi chỉnh đốn 2 ngày, sửa sang lại dung mạo bản thân, từ đống quần áo Vũ Văn Quyết đưa tới soạn ra mấy bộ mới để dùng.

Vũ Văn Quyết thật sự là quá mức chu đáo mà.

Quần áo mà y mang tới, Tiêu Nhân căn bản là mặc thì mặc không hết mà mang cũng mang không nổi.

Quần áo này đó thậm chi còn chia ra xuân hạ thu đông, bốn mùa đều đủ cả.


Tiểu hòa thượng tò mò hỏi hắn vị bằng hữu là ai?

Tiêu Nhân chỉ cười không nói.

Từ trong mấy rương quần áo, trừ bỏ mấy bộ đang mặc trên người là mang theo, còn mớ quần áo mùa đông thì hắn chỉ cầm theo duy nhất là chiếc áo khoác bằng lông chồn màu trắng.

Kiện áo khoác lông chồn này khiến Tiêu Nhân yêu thích đến không nỡ buông tay.

Mặt khác áo bông đúng là cũng không tồi, nhưng vẫn không thể sánh bằng áo lông được.

Khi nào mùa đông tiếp theo lại đến, hắn bên trong mặc áo bông, bên ngoài lại khoác thêm bộ áo lông chồn......

Ái chà, chỉ nghĩ thôi cũng thấy ấm áp rồi!

Còn dư lại mấy rương quần áo lớn, Tiêu Nhân tuy rằng thấy đáng tiếc, nhưng Bách Nạp Bao không gian cũng có hạn, hắn chỉ đành nhịn đau giao hết cho Thiếu Lâm Tự, để các hòa thượng bố thí cho những ai thật sự cần.


Kiến Ngộ đại sư khẽ niệm: "A di đà phật."

Kiến Giác Đại hòa thượng cũng kinh ngạc liếc nhìn hắn, thật nhìn không ra tên tiểu hồ ly này còn có tâm địa từ bi như vậy.

Tiêu Nhân đắc ý, tiêu sái rời đi.

Hừ hừ, mới không thèm để lại cho tên Kiến Giác Đại hòa thượng xảo trá ông chiếm tiện nghi đâu!

Kiến Ngộ đại sư đương nhiên không biết lòng dạ hẹp hòi của Tiêu Nhân, chỉ dùng ánh mắt trách cứ liếc sang Kiến Giác đại sư.

Ý tứ hiển nhiên rất rõ ràng: nhìn người ta kia kìa, rồi nhìn lại cái đức hạnh của ngươi xem!

Kiến Giác Đại hòa thượng đúng là nằm cũng trúng đạn!