Yêu Người Đắm Say
Chương 31
Bị miệt thị kỹ năng hôn Lâm Lạc Tang dùng sức nặn sữa rửa mặt ra, vừa muốn mở miệng thì đột nhiên không kịp phòng ngừa hắt xì hai cái, giống như bị người ta đâm trúng chỗ đau và tâm sự.
Sau đó nói thêm chút gì đấy thì có vẻ không có khí thế.
Cô xoa sữa rửa mặt rồi nói bằng giọng mũi có chút the thé tức giận: “Dù sao mỗi người đều có định nghĩa khác nhau về củi khô lửa cháy, tôi có thể hôn môi hay không, củi khô lửa cháy đến loại trình độ nào cũng không nhọc quý ông lo lắng.”
Sau khi nói xong cô gục đầu xuống rửa mặt, bên tai là tiếng nước róc rách vang vọng, không biết sau đó anh có nói nữa hay không.
Chờ cô từ từ rửa xong, rút ra hai tờ khăn giấy lau sạch bọt nước trên mặt, vừa mở mắt ra thì phát hiện Bùi Hàn Chu còn đứng ở cửa.
Lâm Lạc Tang nhấn hai cái ở bình nước tẩy trang lên bông vải, đột nhiên như nhớ tới cái gì nên hỏi: “Đúng rồi, lúc ấy con bé trợ lý nói với tôi có phải sau hôn lễ anh có đặt cho tôi một bộ váy cưới Valentino hay không?”
Anh lạnh lùng nói: “Quên rồi.”
Nói xong anh rời khỏi phòng tắm như thể mới vừa rồi cố tình chờ ở nơi này chỉ vì tìm đúng thời cơ cho cô thêm một bút không thoải mái.
“……”
Lâm Lạc Tang hoàn toàn không hiểu ra sao cả, rõ ràng mới vừa rồi còn tốt mà, làm sao hàn huyên hai câu thì người đàn ông này lại mang dáng vẻ cả thế giới thiếu anh 5 triệu thế kia?
Cô không nói nên lời cứng họng một lát, không định so đo với loại sếp sáng nắng chiều mưa này nữa, cẩn thận skincare xong thì lại đắp mặt nạ, lúc này mới nhắn tin cho cô trợ lý nhỏ vâng lời răm rắp dò hỏi hạng mục công việc liên quan.
Cô trợ lý nhỏ bé chắc chắn sẽ không quên chuyện lớn như váy cưới, sau khi kiểm tra trong hệ thống một lần mới trả lời:
【 Vâng, vừa mới đến vào tuần trước, em treo nó vào khung thứ hai trong tủ thứ tám ở hàng thứ sáu. 】
Phòng để quần áo của Lâm Lạc Tang vô cùng lớn nên có một hệ thống quản lý đặc biệt ghi lại vị trí của từng bộ quần áo để dễ dàng tìm kiếm, cũng có nhân viên quản lý thường xuyên bảo quản một số bộ quần áo nhất định dựa trên hồ sơ mặc và điều kiện thực tế.
Tóm lại đó không phải là chuyện cô cần nhọc lòng.
Cô lộc cộc chạy xuống lầu xem váy cưới, quả nhiên đã phủ xong túi ngừa bụi bình yên vô sự treo lên.
Lâm Lạc Tang cười xuỳ một tiếng người đàn ông Bùi Hàn Chu xấu xa này ở trong lòng rồi lấy váy cưới ra ướm thử trên người.
Bởi vì váy cưới là được đặt riêng theo dáng người cô cho nên mỗi một chỗ đều vô cùng vừa vặn, thêu thủ công nặng được phủ lên voan mỏng, kiểu dáng nói chung là đơn giản, thật ra có rất nhiều chú ý phức tạp, thuộc về kiểu dáng phóng khoáng mà lại nén được tinh tế.
Không hổ là váy cưới Valentino làm lâu như vậy, nghe nói chỉ là phương án thôi mà đã giao mười cái, cuối cùng lấy ra ba cái làm thành phẩm, sau khi làm xong mới lựa chọn bộ có ý kiến và độ tinh xảo cao nhất này.
Cô rất tán thưởng mà gật đầu, cũng có tư tưởng hoàn thiện hơn với sân khấu kế tiếp.
Sau khi treo váy trở về, cô lại phát hiện trong ngăn tủ còn có một ít hoa tai cô chưa từng mang, không nhớ rõ là mình đã quên tháo chúng ra vì bận sau khi mua hay là Bùi Hàn Chu mua cho cô.
Phòng để quần áo hơi lạnh, Lâm Lạc Tang bế lên mấy cái hộp rồi xông lên lầu, sau khi thử từng cái thì gửi vào nhóm: 【 Các cưng cảm thấy cái nào xứng với váy cưới đẹp? 】
Thịnh Thiên Dạ: 【 Cậu và Bùi Hàn Chu muốn kết hôn lần hai à? 】
【 Không phải, lên sân khấu. 】
Chỉ có Kỷ Ninh đang nghiêm túc trả lời: 【 Tớ cảm thấy số 3 tương đối đẹp nhưng cũng phải xem váy cưới là kiểu gì. 】
Lâm Lạc Tang lại xuống lầu chụp váy cưới của mình, lúc vùi mình vào trong chăn thì nhìn thấy Thịnh Thiên Dạ khoanh tròn trọng điểm…
【 Cậu xem sắc mặt của chồng cậu ở tấm thứ năm kìa, có vẻ như không được vui cho lắm. 】
Cô phóng to tấm kia mới phát hiện lúc mình nghiêng sang chụp hoa tai, ngoài ý muốn cũng cuốn anh vào khung cảnh. Trong ảnh Bùi Hàn Chu dựa lưng vào đầu giường, mày nhíu thật sự sâu, đang đọc sách.
Lâm Lạc Tang: 【 Ai biết được, đàn ông đều vui buồn như vậy không chừng thần kinh hê hê. 】
Những lời này khiến cho Thịnh Thiên Dạ đồng cảm, hẳn là nghĩ tới ông chủ nhà mình, Thịnh Thiên Dạ đã bỏ một phiều tán thành: 【 Chuẩn luôn, đàn ông đều là bệnh tâm thần. 】
“Đúng vậy,” cô gật đầu, “Ai quy định không thể mặc váy cưới chớ?”
“Vậy thật sự không có.” Nhạc Huy nói, “Chính là rất độc đáo…… Lần đầu tiên thấy.”
Lần này ca khúc thúc đẩy cô lựa chọn hình thức mặc váy cưới biểu diễn, Lâm Lạc Tang lấy ra tờ lời bài hát của mình, lòng bàn tay vô ý thức mà vuốt ve trang giấy một chút.
Gần đây cô xem một bộ phim tình cảm, kết cục là một bi kịch nói về nam nữ chính rõ ràng yêu nhau nhưng bởi vì đôi bên có chuyện quan trọng hơn muốn hoàn thành nên cuối cùng trời nam đất bắc.
Cô vẫn luôn cảm thấy thời cơ là thứ rất quan trọng, thí dụ như cô tham gia chương trình này, lại thí dụ như hôn nhân của cô và Bùi Hàn Chu, nếu chuyện nào đó xảy ra vào thời điểm khác, có lẽ lựa chọn và quyết định của cô sẽ hoàn toàn khác.
Nếu tình yêu cũng được so sánh với thời gian thì thật giống như trình tự người lên sân khấu thường rất quan trọng, hầu hết những mối tình đầu đều không đến hồi kết vì không xuất hiện đúng thời điểm, khi đó họ còn quá ngây ngô và cũng quá liều lĩnh.
Nếu còn sớm, có lẽ cô còn sẽ nói chuyện một lúc trên livestream nhưng hiện tại đã là hai giờ rưỡi sáng, cô cần phải tốc chiến tốc thắng sau đó đưa người hâm mộ đi ngủ.
Mà fan hâm mộ nhìn gương mặt tự hào và cầu khen ngợi của chị idol nhà mình trên màn hình thì họ cũng chỉ có thể ngóng trông cưng chiều, nâng trong lòng bàn tay đều luyến tiếc để vòi nước tưới lên.
【 Không thành vấn đề, tẩy trang tụi em cũng thích! Mới mẻ độc đáo thanh thuần không tác yêu tác quái, khác hoàn toàn so với mặt hàng diêm dúa lòe loẹt bên ngoài! 】
【 Nghệ sĩ khác: Thích chị trang điểm hông, mở một giờ livestream cho các em thưởng thức vẻ đẹp của chị. Lâm Lạc Tang: Thích mình trang điểm hông, tẩy trang cho mấy bạn xem. Ha ha ha ha ha ha ha ha không đám động không đám động! 】
Nói tẩy trang là tẩy trang, Lâm Lạc Tang hoàn toàn không nói lời thừa, thành thạo tẩy gương mặt trang điểm sạch sẽ, ngay cả đường kẻ mắt bên trong và bột bóng chân tóc cũng được làm sạch một cách rõ ràng.
Sau khi rửa mặt xong, cô vừa thoa mỹ phẩm dưỡng da vừa đọc bình luận, tính toán xem xong sẽ đóng livestream lại.
【 Sự thật chứng minh chuyên viên trang điểm nói không sai, cách trang điểm này thực sự không quá khó. 】
【? Thật sự sẽ có nghệ sĩ nữ thành thật như vậy hẻ, livestream tẩy trang thẩm chí còn chả có ký phấn nào, hơn nữa cũng không có kẻ mắt và son môi bên trong, còn không có xăm chân mày và cấy mi. Mị sẽ là fan hâm mộ trước tiên. 】
【 Tang Tang thật sự là quá xinh đẹp, thật sự quá hâm mộ với những cô gái luôn xinh đẹp, từ nhỏ đã mập mạp lùn lùn giống như tui đây vẫn luôn bị mọi người chê cười, sau đó gầy đi cũng luôn rất là tự ti, cảm thấy bản thân vẫn không tốt. Tui nói chuyện với con trai cũng không dám ngẩng đầu T.T chán ghét mình chết đi được. 】
Cô đã làm mọi động tác để khép lại buổi phát sóng trực tiếp nhưng nhìn thấy điều cuối cùng lại thu tay rõ ràng.
“Vì sao phải tự ti chứ? Cô gái nào cũng có điểm tỏa sáng của riêng mình, ai cũng đáng được yêu thương.” Giọng cô mang theo một loại dịu dàng trấn an lòng người, nói không nhanh không chậm, “Nếu bạn có thể gầy xuống, điều đó chứng tỏ bạn là người có thể kiên trì cũng có nghị lực, đây là phẩm chất rất tốt đó nha. Chỉ cần có hai điểm này, hầu hết mọi việc trên đời đều có thể hoàn thành tốt.”
“Đừng nghĩ rằng chỉ có sự hoàn hảo mới đáng được yêu, ý nghĩ như vậy là bệnh đấy.”
“Mình cũng không hoàn mỹ, thích hoàn mỹ thì chỉ cần sưu tầm những món đồ thủ công do máy móc làm ra. Những người thực sự yêu thương bạn dù cho bạn không hoàn hảo cũng sẽ coi như hoàn hảo. Điều quý giá của chúng ta chính là tính đặc biệt của bản thân.”
Khi cô nói chuyện vẫn luôn nhìn vào màn ảnh, trong ánh mắt là sự chân thành và trong trẻo khiến người ta không thể kháng cự, khiến cho cô gái kia chỉ tùy tiện trút giận một chút đã hết hồn: 【 Trời ạ lại may mắn nghe được súp gà của Tang Tang huhuhu em biết rồi ạ, ngày mai em sẽ nói với cậu bạn cùng bàn của em là em đã dõi theo cậu ấy thật lâu!! 】
Cuối cùng, livestream kết thúc một cách hoàn hảo trong gọn gàng “Hôm nay cũng là một ngày được người đẹp Tang thiện tâm chữa lành”.
*
Sau khi bận rộn xong, Lâm Lạc Tang điều chỉnh cao độ ấm máy sưởi rồi vùi vào trong chăn ngủ.
Lúc 5 giờ hơn, cánh tay đặt bên ngoài bị lạnh tỉnh, cô mờ mịt mà nhìn chằm chằm trần nhà đen kịt vài phút, lúc này mới đứng dậy mở đèn bàn nhỏ chuẩn bị đi WC.
Bên gối trống không, hôm nay là một ngày Bùi Hàn Chu không về như mọi khi.
Sau khi trở lại mép giường, cô lướt điện thoại một lát, lúc đang chuẩn bị ngủ thì nhìn lướt qua danh sách hot search nóng hổi, phát hiện có thứ rất kỳ quái.
Rõ ràng trước đó còn chưa nhìn thấy cuộc thảo luận có liên quan, nhưng một giấc ngủ dậy, # Đoàn Thanh Lâm Lạc Tang # không hiểu sao đã bay lên hot search thứ bảy?
Cô nhấn vào.
Nói đến cũng thật trùng hợp, hôm nay cô mới vừa hát 《 Sai giờ 》về tình yêu đầu mà không thể ở bên nhau, đầy cõi lòng tiếc nuối.
Đêm nay Đoàn Thanh đã trình bày một bản tình ca chia tay với những giai điệu khác nhau có tên gọi là 《 Nếu chưa từng sai 》.
Nhạc Huy hoàn toàn không biết giữa hai người họ đang chiến tranh lạnh: “Người nọ sớm đến, nói không biết chờ chúng ta ở nơi nào. Anh thấy cô ấy gửi địa chỉ đang ở gần Tại Chu nên nói cô ấy đi vào chờ, dù sao bên ngoài cũng lạnh lẽo.”
“Cô ấy nói mình vừa báo tên của em thì đã đi vào, hiện tại chờ chúng ta ở phòng họp lầu 18 á.”
Lâm Lạc Tang: “…… Vậy sao anh không bảo cô ấy trực tiếp đặt ở quầy lễ tân, đi vào lấy chẳng phải xong rồi sao?”
Nhạc Huy hiểu ra vấn đề mà nhìn cô: “Đúng rồi ha, anh bận quá nên quên mất tiêu.”
……
Cuối cùng vẫn là Nhạc Huy tự mình đi lên lấy, bởi vì trụ sở chính của Tại Chu quá lớn, người nọ nói mình sẽ lạc đường nên Nhạc Huy chỉ có thể gặp mặt cô ấy trước tiên.
Mà Lâm Lạc Tang chỉ nhìn đến chữ “Chu” này là bắt đầu nổi da gà, dứt khoát từ chối lời đề nghị đi lên với Nhạc Huy.
Nhạc Huy: “Em cũng không quan tâm chồng em chút nào sao?”
“Vâng.”
Kết quả vừa dứt lời, hình như cô nhìn thấy Bùi Hàn Chu đi ra từ cửa chính nào đó, bởi vì anh biết bảng số xe của cô, lúc nhìn thấy còn liên tiếp nhìn vài lần.
Lâm Lạc Tang quả thực đều có lòng muốn giết Nhạc Huy: “Em với anh vào chung đi, nhanh nào.”
Cô cũng không rõ là vì sao, tóm lại còn chưa tìm được trạng thái thích hợp đối mặt với Bùi Hàn Chu nên chỉ có thể trốn tránh mà thôi.
Anh ở bên trong thì cô thủ vững ở trong xe, anh ra ngoài thì cô đi vào, miễn cho đợi lát nữa anh đến trên xe cô.
Kết quả thật sự đúng là định luật Murphy, sợ cái gì tới cái nấy, cô mới vừa vào phòng họp, lúc cởi áo khoác đổi áo khoác khác thì Bùi Hàn Chu đẩy cửa bước vào.
Lâm Lạc Tang:……
Quá lâu không có liên lạc, cô không tự nhiên lắm mà ho nhẹ. Nhạc Huy lại hiểu tiếng ho khan này là tín hiệu sai lầm nên vội vàng mang theo một em gái khác nhanh chóng rời khỏi phòng họp. Phòng họp trống vắng lập tức chỉ còn lại cô và Bùi Hàn Chu mà thôi.
Hơn nữa cô còn đang thay áo khoác.
Thiết kế của chiếc áo khoác này hơi phức tạp, cô vội vã muốn cởi ra nhanh chóng rồi rời đi. Lúc kéo một mạch ra ngoài, thiết kế vải dệt chỗ cổ áo thít chặt cổ cô.
Cô không nhìn thấy cổ mình, ở đây cũng không có gương để soi, vì vậy cô chỉ có thể dùng ngón tay mò mẫm trên cổ mình, cố gắng tìm xem có chiếc cúc áo nào có thể thả cho cô một con đường sống hay không.
Cổ thiên nga của cô hơi đỏ lên, có một vết màu hồng nhạt chiếm cứ ở chỗ cổ. Anh nhìn tỉnh bơ, hoài nghi nếu anh mà không ra tay nữa thì cô có thể làm chết mình.
Anh cạn lời mà đi lên trước, dùng lòng bàn tay to che sau đầu cô, nâng cái ót cô lên rồi khẽ nói: “Đừng nhúc nhích.”
“…… Ồ.”
Cánh tay cong lên của Lâm Lạc Tang cứ cứng đờ như vậy mà lui về sau, thậm chí hoàn toàn quên buông xuống, cổ họng thít chặt chờ anh cứu vớt.
Vừa rồi vì tự cứu mình mà cô đã làm một cái nút đơn giản đến phức tạp không thôi, quấn lên vài lần, lúc này đương nhiên là đặc biệt khó khăn.
Bùi Hàn Chu tháo cả buổi, cô chỉ có thể cảm nhận được trói buộc đang ít đi từng vòng từng vòng nhưng dường như còn có rất nhiều.
Mi mắt cô run lên, để không làm bầu không khí thêm xấu hổ nên chỉ có thể bắt đầu hình thức trò chuyện cứng rắn: “Sao anh lại…… Tiến vào?”
“Đợi lát nữa phải mở họp.”
“Vậy vừa rồi anh đi ra ngoài làm gì?”
“Muốn ra ngoài.”
Có một sự im lặng kéo dài khác.
Lúc Lâm Lạc Tang sắp bị sự im lặng làm cho nghẹt thở thì cúc áo cuối cùng cũng được cởi bỏ, cô còn chưa kịp nói chuyện thì nghe được bên ngoài vang lên tiếng thảo luận: “Gần đây chuyện tình cảm công sở càng ngày càng trắng trợn, bà có biết không, lần trước tui nhìn thấy Lưu Dã và Tiểu Tiêm ở trong buồng vệ sinh, ui, kêu lên củi khô dễ cháy……”
Lâm Lạc Tang thu hết đoạn đối thoại vào tai rồi chỉ chỉ bên ngoài, cười mang theo mấy phần miễn cưỡng, ý bảo anh có muốn quan tâm đến những mối tình công sở và những thứ tương tự hay không
Nhưng anh tựa như nắm bắt được thông tin khác, kềm chặt gáy và cổ tay của cô không có nửa phần buông lỏng rồi nặng nề hỏi: “Rốt cuộc em có biết cái gì gọi là củi khô dễ cháy hay không?”
Nói còn chưa dứt lời thì anh đã đè cằm cô xuống.
Bờ môi của anh hơi lạnh.
Lâm Lạc Tang nhận ra nhớ tới phải giãy giụa nhưng anh đã giải phóng tay còn lại của mình và ấn cổ tay cô vào lưng ghế, xúc cảm lạnh lẽo của lưng ghế dính vào da tản mát ra, cô nhịn không được run nhè nhẹ.
Nhưng mà trước mặt anh, anh đẩy hàm răng của cô ra, dùng đầu lưỡi cuốn đi toàn bộ dưỡng khí trong miệng cô, ngậm lấy môi dưới của cô cẩn thận mút cắn, hôn vừa kịch liệt vừa cuồng nhiệt.
Sau một nụ hôn không biết bao lâu sẽ chấm dứt, Bùi Hàn Chu lau khóe môi cô, ngón tay vuốt ve sau tai rồi khẽ nói:
“Tôi dạy cho em, ít nhất là như vậy.”
Sau đó nói thêm chút gì đấy thì có vẻ không có khí thế.
Cô xoa sữa rửa mặt rồi nói bằng giọng mũi có chút the thé tức giận: “Dù sao mỗi người đều có định nghĩa khác nhau về củi khô lửa cháy, tôi có thể hôn môi hay không, củi khô lửa cháy đến loại trình độ nào cũng không nhọc quý ông lo lắng.”
Sau khi nói xong cô gục đầu xuống rửa mặt, bên tai là tiếng nước róc rách vang vọng, không biết sau đó anh có nói nữa hay không.
Chờ cô từ từ rửa xong, rút ra hai tờ khăn giấy lau sạch bọt nước trên mặt, vừa mở mắt ra thì phát hiện Bùi Hàn Chu còn đứng ở cửa.
Lâm Lạc Tang nhấn hai cái ở bình nước tẩy trang lên bông vải, đột nhiên như nhớ tới cái gì nên hỏi: “Đúng rồi, lúc ấy con bé trợ lý nói với tôi có phải sau hôn lễ anh có đặt cho tôi một bộ váy cưới Valentino hay không?”
Anh lạnh lùng nói: “Quên rồi.”
Nói xong anh rời khỏi phòng tắm như thể mới vừa rồi cố tình chờ ở nơi này chỉ vì tìm đúng thời cơ cho cô thêm một bút không thoải mái.
“……”
Lâm Lạc Tang hoàn toàn không hiểu ra sao cả, rõ ràng mới vừa rồi còn tốt mà, làm sao hàn huyên hai câu thì người đàn ông này lại mang dáng vẻ cả thế giới thiếu anh 5 triệu thế kia?
Cô không nói nên lời cứng họng một lát, không định so đo với loại sếp sáng nắng chiều mưa này nữa, cẩn thận skincare xong thì lại đắp mặt nạ, lúc này mới nhắn tin cho cô trợ lý nhỏ vâng lời răm rắp dò hỏi hạng mục công việc liên quan.
Cô trợ lý nhỏ bé chắc chắn sẽ không quên chuyện lớn như váy cưới, sau khi kiểm tra trong hệ thống một lần mới trả lời:
【 Vâng, vừa mới đến vào tuần trước, em treo nó vào khung thứ hai trong tủ thứ tám ở hàng thứ sáu. 】
Phòng để quần áo của Lâm Lạc Tang vô cùng lớn nên có một hệ thống quản lý đặc biệt ghi lại vị trí của từng bộ quần áo để dễ dàng tìm kiếm, cũng có nhân viên quản lý thường xuyên bảo quản một số bộ quần áo nhất định dựa trên hồ sơ mặc và điều kiện thực tế.
Tóm lại đó không phải là chuyện cô cần nhọc lòng.
Cô lộc cộc chạy xuống lầu xem váy cưới, quả nhiên đã phủ xong túi ngừa bụi bình yên vô sự treo lên.
Lâm Lạc Tang cười xuỳ một tiếng người đàn ông Bùi Hàn Chu xấu xa này ở trong lòng rồi lấy váy cưới ra ướm thử trên người.
Bởi vì váy cưới là được đặt riêng theo dáng người cô cho nên mỗi một chỗ đều vô cùng vừa vặn, thêu thủ công nặng được phủ lên voan mỏng, kiểu dáng nói chung là đơn giản, thật ra có rất nhiều chú ý phức tạp, thuộc về kiểu dáng phóng khoáng mà lại nén được tinh tế.
Không hổ là váy cưới Valentino làm lâu như vậy, nghe nói chỉ là phương án thôi mà đã giao mười cái, cuối cùng lấy ra ba cái làm thành phẩm, sau khi làm xong mới lựa chọn bộ có ý kiến và độ tinh xảo cao nhất này.
Cô rất tán thưởng mà gật đầu, cũng có tư tưởng hoàn thiện hơn với sân khấu kế tiếp.
Sau khi treo váy trở về, cô lại phát hiện trong ngăn tủ còn có một ít hoa tai cô chưa từng mang, không nhớ rõ là mình đã quên tháo chúng ra vì bận sau khi mua hay là Bùi Hàn Chu mua cho cô.
Phòng để quần áo hơi lạnh, Lâm Lạc Tang bế lên mấy cái hộp rồi xông lên lầu, sau khi thử từng cái thì gửi vào nhóm: 【 Các cưng cảm thấy cái nào xứng với váy cưới đẹp? 】
Thịnh Thiên Dạ: 【 Cậu và Bùi Hàn Chu muốn kết hôn lần hai à? 】
【 Không phải, lên sân khấu. 】
Chỉ có Kỷ Ninh đang nghiêm túc trả lời: 【 Tớ cảm thấy số 3 tương đối đẹp nhưng cũng phải xem váy cưới là kiểu gì. 】
Lâm Lạc Tang lại xuống lầu chụp váy cưới của mình, lúc vùi mình vào trong chăn thì nhìn thấy Thịnh Thiên Dạ khoanh tròn trọng điểm…
【 Cậu xem sắc mặt của chồng cậu ở tấm thứ năm kìa, có vẻ như không được vui cho lắm. 】
Cô phóng to tấm kia mới phát hiện lúc mình nghiêng sang chụp hoa tai, ngoài ý muốn cũng cuốn anh vào khung cảnh. Trong ảnh Bùi Hàn Chu dựa lưng vào đầu giường, mày nhíu thật sự sâu, đang đọc sách.
Lâm Lạc Tang: 【 Ai biết được, đàn ông đều vui buồn như vậy không chừng thần kinh hê hê. 】
Những lời này khiến cho Thịnh Thiên Dạ đồng cảm, hẳn là nghĩ tới ông chủ nhà mình, Thịnh Thiên Dạ đã bỏ một phiều tán thành: 【 Chuẩn luôn, đàn ông đều là bệnh tâm thần. 】
“Đúng vậy,” cô gật đầu, “Ai quy định không thể mặc váy cưới chớ?”
“Vậy thật sự không có.” Nhạc Huy nói, “Chính là rất độc đáo…… Lần đầu tiên thấy.”
Lần này ca khúc thúc đẩy cô lựa chọn hình thức mặc váy cưới biểu diễn, Lâm Lạc Tang lấy ra tờ lời bài hát của mình, lòng bàn tay vô ý thức mà vuốt ve trang giấy một chút.
Gần đây cô xem một bộ phim tình cảm, kết cục là một bi kịch nói về nam nữ chính rõ ràng yêu nhau nhưng bởi vì đôi bên có chuyện quan trọng hơn muốn hoàn thành nên cuối cùng trời nam đất bắc.
Cô vẫn luôn cảm thấy thời cơ là thứ rất quan trọng, thí dụ như cô tham gia chương trình này, lại thí dụ như hôn nhân của cô và Bùi Hàn Chu, nếu chuyện nào đó xảy ra vào thời điểm khác, có lẽ lựa chọn và quyết định của cô sẽ hoàn toàn khác.
Nếu tình yêu cũng được so sánh với thời gian thì thật giống như trình tự người lên sân khấu thường rất quan trọng, hầu hết những mối tình đầu đều không đến hồi kết vì không xuất hiện đúng thời điểm, khi đó họ còn quá ngây ngô và cũng quá liều lĩnh.
Nếu còn sớm, có lẽ cô còn sẽ nói chuyện một lúc trên livestream nhưng hiện tại đã là hai giờ rưỡi sáng, cô cần phải tốc chiến tốc thắng sau đó đưa người hâm mộ đi ngủ.
Mà fan hâm mộ nhìn gương mặt tự hào và cầu khen ngợi của chị idol nhà mình trên màn hình thì họ cũng chỉ có thể ngóng trông cưng chiều, nâng trong lòng bàn tay đều luyến tiếc để vòi nước tưới lên.
【 Không thành vấn đề, tẩy trang tụi em cũng thích! Mới mẻ độc đáo thanh thuần không tác yêu tác quái, khác hoàn toàn so với mặt hàng diêm dúa lòe loẹt bên ngoài! 】
【 Nghệ sĩ khác: Thích chị trang điểm hông, mở một giờ livestream cho các em thưởng thức vẻ đẹp của chị. Lâm Lạc Tang: Thích mình trang điểm hông, tẩy trang cho mấy bạn xem. Ha ha ha ha ha ha ha ha không đám động không đám động! 】
Nói tẩy trang là tẩy trang, Lâm Lạc Tang hoàn toàn không nói lời thừa, thành thạo tẩy gương mặt trang điểm sạch sẽ, ngay cả đường kẻ mắt bên trong và bột bóng chân tóc cũng được làm sạch một cách rõ ràng.
Sau khi rửa mặt xong, cô vừa thoa mỹ phẩm dưỡng da vừa đọc bình luận, tính toán xem xong sẽ đóng livestream lại.
【 Sự thật chứng minh chuyên viên trang điểm nói không sai, cách trang điểm này thực sự không quá khó. 】
【? Thật sự sẽ có nghệ sĩ nữ thành thật như vậy hẻ, livestream tẩy trang thẩm chí còn chả có ký phấn nào, hơn nữa cũng không có kẻ mắt và son môi bên trong, còn không có xăm chân mày và cấy mi. Mị sẽ là fan hâm mộ trước tiên. 】
【 Tang Tang thật sự là quá xinh đẹp, thật sự quá hâm mộ với những cô gái luôn xinh đẹp, từ nhỏ đã mập mạp lùn lùn giống như tui đây vẫn luôn bị mọi người chê cười, sau đó gầy đi cũng luôn rất là tự ti, cảm thấy bản thân vẫn không tốt. Tui nói chuyện với con trai cũng không dám ngẩng đầu T.T chán ghét mình chết đi được. 】
Cô đã làm mọi động tác để khép lại buổi phát sóng trực tiếp nhưng nhìn thấy điều cuối cùng lại thu tay rõ ràng.
“Vì sao phải tự ti chứ? Cô gái nào cũng có điểm tỏa sáng của riêng mình, ai cũng đáng được yêu thương.” Giọng cô mang theo một loại dịu dàng trấn an lòng người, nói không nhanh không chậm, “Nếu bạn có thể gầy xuống, điều đó chứng tỏ bạn là người có thể kiên trì cũng có nghị lực, đây là phẩm chất rất tốt đó nha. Chỉ cần có hai điểm này, hầu hết mọi việc trên đời đều có thể hoàn thành tốt.”
“Đừng nghĩ rằng chỉ có sự hoàn hảo mới đáng được yêu, ý nghĩ như vậy là bệnh đấy.”
“Mình cũng không hoàn mỹ, thích hoàn mỹ thì chỉ cần sưu tầm những món đồ thủ công do máy móc làm ra. Những người thực sự yêu thương bạn dù cho bạn không hoàn hảo cũng sẽ coi như hoàn hảo. Điều quý giá của chúng ta chính là tính đặc biệt của bản thân.”
Khi cô nói chuyện vẫn luôn nhìn vào màn ảnh, trong ánh mắt là sự chân thành và trong trẻo khiến người ta không thể kháng cự, khiến cho cô gái kia chỉ tùy tiện trút giận một chút đã hết hồn: 【 Trời ạ lại may mắn nghe được súp gà của Tang Tang huhuhu em biết rồi ạ, ngày mai em sẽ nói với cậu bạn cùng bàn của em là em đã dõi theo cậu ấy thật lâu!! 】
Cuối cùng, livestream kết thúc một cách hoàn hảo trong gọn gàng “Hôm nay cũng là một ngày được người đẹp Tang thiện tâm chữa lành”.
*
Sau khi bận rộn xong, Lâm Lạc Tang điều chỉnh cao độ ấm máy sưởi rồi vùi vào trong chăn ngủ.
Lúc 5 giờ hơn, cánh tay đặt bên ngoài bị lạnh tỉnh, cô mờ mịt mà nhìn chằm chằm trần nhà đen kịt vài phút, lúc này mới đứng dậy mở đèn bàn nhỏ chuẩn bị đi WC.
Bên gối trống không, hôm nay là một ngày Bùi Hàn Chu không về như mọi khi.
Sau khi trở lại mép giường, cô lướt điện thoại một lát, lúc đang chuẩn bị ngủ thì nhìn lướt qua danh sách hot search nóng hổi, phát hiện có thứ rất kỳ quái.
Rõ ràng trước đó còn chưa nhìn thấy cuộc thảo luận có liên quan, nhưng một giấc ngủ dậy, # Đoàn Thanh Lâm Lạc Tang # không hiểu sao đã bay lên hot search thứ bảy?
Cô nhấn vào.
Nói đến cũng thật trùng hợp, hôm nay cô mới vừa hát 《 Sai giờ 》về tình yêu đầu mà không thể ở bên nhau, đầy cõi lòng tiếc nuối.
Đêm nay Đoàn Thanh đã trình bày một bản tình ca chia tay với những giai điệu khác nhau có tên gọi là 《 Nếu chưa từng sai 》.
Nhạc Huy hoàn toàn không biết giữa hai người họ đang chiến tranh lạnh: “Người nọ sớm đến, nói không biết chờ chúng ta ở nơi nào. Anh thấy cô ấy gửi địa chỉ đang ở gần Tại Chu nên nói cô ấy đi vào chờ, dù sao bên ngoài cũng lạnh lẽo.”
“Cô ấy nói mình vừa báo tên của em thì đã đi vào, hiện tại chờ chúng ta ở phòng họp lầu 18 á.”
Lâm Lạc Tang: “…… Vậy sao anh không bảo cô ấy trực tiếp đặt ở quầy lễ tân, đi vào lấy chẳng phải xong rồi sao?”
Nhạc Huy hiểu ra vấn đề mà nhìn cô: “Đúng rồi ha, anh bận quá nên quên mất tiêu.”
……
Cuối cùng vẫn là Nhạc Huy tự mình đi lên lấy, bởi vì trụ sở chính của Tại Chu quá lớn, người nọ nói mình sẽ lạc đường nên Nhạc Huy chỉ có thể gặp mặt cô ấy trước tiên.
Mà Lâm Lạc Tang chỉ nhìn đến chữ “Chu” này là bắt đầu nổi da gà, dứt khoát từ chối lời đề nghị đi lên với Nhạc Huy.
Nhạc Huy: “Em cũng không quan tâm chồng em chút nào sao?”
“Vâng.”
Kết quả vừa dứt lời, hình như cô nhìn thấy Bùi Hàn Chu đi ra từ cửa chính nào đó, bởi vì anh biết bảng số xe của cô, lúc nhìn thấy còn liên tiếp nhìn vài lần.
Lâm Lạc Tang quả thực đều có lòng muốn giết Nhạc Huy: “Em với anh vào chung đi, nhanh nào.”
Cô cũng không rõ là vì sao, tóm lại còn chưa tìm được trạng thái thích hợp đối mặt với Bùi Hàn Chu nên chỉ có thể trốn tránh mà thôi.
Anh ở bên trong thì cô thủ vững ở trong xe, anh ra ngoài thì cô đi vào, miễn cho đợi lát nữa anh đến trên xe cô.
Kết quả thật sự đúng là định luật Murphy, sợ cái gì tới cái nấy, cô mới vừa vào phòng họp, lúc cởi áo khoác đổi áo khoác khác thì Bùi Hàn Chu đẩy cửa bước vào.
Lâm Lạc Tang:……
Quá lâu không có liên lạc, cô không tự nhiên lắm mà ho nhẹ. Nhạc Huy lại hiểu tiếng ho khan này là tín hiệu sai lầm nên vội vàng mang theo một em gái khác nhanh chóng rời khỏi phòng họp. Phòng họp trống vắng lập tức chỉ còn lại cô và Bùi Hàn Chu mà thôi.
Hơn nữa cô còn đang thay áo khoác.
Thiết kế của chiếc áo khoác này hơi phức tạp, cô vội vã muốn cởi ra nhanh chóng rồi rời đi. Lúc kéo một mạch ra ngoài, thiết kế vải dệt chỗ cổ áo thít chặt cổ cô.
Cô không nhìn thấy cổ mình, ở đây cũng không có gương để soi, vì vậy cô chỉ có thể dùng ngón tay mò mẫm trên cổ mình, cố gắng tìm xem có chiếc cúc áo nào có thể thả cho cô một con đường sống hay không.
Cổ thiên nga của cô hơi đỏ lên, có một vết màu hồng nhạt chiếm cứ ở chỗ cổ. Anh nhìn tỉnh bơ, hoài nghi nếu anh mà không ra tay nữa thì cô có thể làm chết mình.
Anh cạn lời mà đi lên trước, dùng lòng bàn tay to che sau đầu cô, nâng cái ót cô lên rồi khẽ nói: “Đừng nhúc nhích.”
“…… Ồ.”
Cánh tay cong lên của Lâm Lạc Tang cứ cứng đờ như vậy mà lui về sau, thậm chí hoàn toàn quên buông xuống, cổ họng thít chặt chờ anh cứu vớt.
Vừa rồi vì tự cứu mình mà cô đã làm một cái nút đơn giản đến phức tạp không thôi, quấn lên vài lần, lúc này đương nhiên là đặc biệt khó khăn.
Bùi Hàn Chu tháo cả buổi, cô chỉ có thể cảm nhận được trói buộc đang ít đi từng vòng từng vòng nhưng dường như còn có rất nhiều.
Mi mắt cô run lên, để không làm bầu không khí thêm xấu hổ nên chỉ có thể bắt đầu hình thức trò chuyện cứng rắn: “Sao anh lại…… Tiến vào?”
“Đợi lát nữa phải mở họp.”
“Vậy vừa rồi anh đi ra ngoài làm gì?”
“Muốn ra ngoài.”
Có một sự im lặng kéo dài khác.
Lúc Lâm Lạc Tang sắp bị sự im lặng làm cho nghẹt thở thì cúc áo cuối cùng cũng được cởi bỏ, cô còn chưa kịp nói chuyện thì nghe được bên ngoài vang lên tiếng thảo luận: “Gần đây chuyện tình cảm công sở càng ngày càng trắng trợn, bà có biết không, lần trước tui nhìn thấy Lưu Dã và Tiểu Tiêm ở trong buồng vệ sinh, ui, kêu lên củi khô dễ cháy……”
Lâm Lạc Tang thu hết đoạn đối thoại vào tai rồi chỉ chỉ bên ngoài, cười mang theo mấy phần miễn cưỡng, ý bảo anh có muốn quan tâm đến những mối tình công sở và những thứ tương tự hay không
Nhưng anh tựa như nắm bắt được thông tin khác, kềm chặt gáy và cổ tay của cô không có nửa phần buông lỏng rồi nặng nề hỏi: “Rốt cuộc em có biết cái gì gọi là củi khô dễ cháy hay không?”
Nói còn chưa dứt lời thì anh đã đè cằm cô xuống.
Bờ môi của anh hơi lạnh.
Lâm Lạc Tang nhận ra nhớ tới phải giãy giụa nhưng anh đã giải phóng tay còn lại của mình và ấn cổ tay cô vào lưng ghế, xúc cảm lạnh lẽo của lưng ghế dính vào da tản mát ra, cô nhịn không được run nhè nhẹ.
Nhưng mà trước mặt anh, anh đẩy hàm răng của cô ra, dùng đầu lưỡi cuốn đi toàn bộ dưỡng khí trong miệng cô, ngậm lấy môi dưới của cô cẩn thận mút cắn, hôn vừa kịch liệt vừa cuồng nhiệt.
Sau một nụ hôn không biết bao lâu sẽ chấm dứt, Bùi Hàn Chu lau khóe môi cô, ngón tay vuốt ve sau tai rồi khẽ nói:
“Tôi dạy cho em, ít nhất là như vậy.”