Yêu Như Ô Cửa Sổ Mở
Chương 28: Chương 29
Chỗ ấy mà Vân nhắc tới chính là căn phòng đằng sau quán cà phê của Lâm. Nhưng vốn đang quyết tâm là thế mà sau khi đứng bên đường đợi taxi, cô lại do dự. Những chiếc taxi màu xanh, màu vàng lần lượt lướt qua trước khi cánh tay chậm chạp của cô giơ lên. Bà bán hàng tạp hóa nhìn cô khó hiểu:
- Này cháu gái, việc bắt một chiếc taxi khó đến thế cơ à? Hay là quên mang tiền?
Thiên Vân lắc đầu, thất vọng ngồi phịch xuống một chiếc ghế bà lão đặt trước cửa tiệm.
- Bà ơi, có bao giờ bà muốn gặp một ai đó, nhưng lại không có đủ can đảm để gặp không ạ?
- Ta ấy à? Nhiều chứ. Tỉ như ngày trước có dạo ngày nào ta cũng phấp phỏng muốn gặp ông chủ của ta
- Bà thích ông ấy ư?
- Lạy giời, thích cái lão hói nặng ấy à? Vả lại lúc ấy ta cũng đã có chồng rồi. Chả là bà muốn được tăng lương, nhưng lại sợ gặp cấp trên nói chuyện. Ngày nào thấy mặt ông ấy cũng hạ quyết tâm nhưng cuối cùng đều không dám.
Bà bán hàng thấy Vân cười, vui miệng nói chuyện. Bà rất hay dùng hai từ “tỉ như”.
- Này bà thấy nhiều người cũng giống cháu lắm đó. Tỉ như cái anh chàng hay đứng ở góc đường, chỗ kia kìa. Tối khuya nào bà cũng thấy cậu ta đứng ở đó ngóng lên tòa nhà chung cư của cháu. Đầu tiên bà nghi ngờ trộm cắp rình mò, nhưng nhìn kiểu cách của anh ta thì không phải. Lâu ngày hỏi ra, cậu chàng mới tiết lộ là thích một cô ở trong chung cư, cả ngày đeo bám, tối đến lại lặng lẽ đứng ngóng mà không thấy khi nào dám lên. Rõ là khổ!
- Cũng có người si tình như thế hả bà?
- Thằng bé khá lắm nhé. Đẹp trai, lại làm kiến trúc sư. Nói chuyện với người lớn càng nhã nhặn, lễ phép. Nhưng tiếng Việt hơi lơ lớ. Không biết đứa con gái nào tốt phước mà lại không biết hưởng.
Bà bán hàng chép miệng. Nghe đến người ta làm kiến trúc sư, lại nói tiếng Việt lơ lớ khiến Thiên Vân chột dạ. Cô hỏi:
- Bà có hỏi tên anh ta không?
- Có chứ. Cậu ta tên là Hải.
Hóa ra đúng là anh ấy! Làn gió ấm áp len vào tận trong góc nhỏ của con tim. Giống như một buổi trưa hè tĩnh lặng, ánh nắng tràn chảy, mật ngọt dâng đầy trong không khí. Giống như vừa thức dậy sau một giấc ngủ ngắn, còn đang ngơ ngẩn thì nhìn thấy một ô cửa màu vàng chanh rộng mở, chấp chới tấm rèm trong cơn gió dịu dàng. Đó là một thứ cảm giác hưng phấn và thỏa mãn thầm lặng chỉ mình mình hiểu, thấm từ trong tim cô hòa vào máu, lan tới tận kẽ tay.
- Cám ơn bà, cháu đi đây!
Vân hôn chụt lên đôi gò má nhăn nheo trong sự ngỡ ngàng của bà lão. Bước chân lâng lâng, tâm hồn bay bổng, ánh mắt bừng sáng, Vân hấp tập vẫy một chiếc taxi đang lao tới. Người tài xế đánh xi nhan, lái chiếc taxi dừng lại bên lề đường. Ông ta liếc qua gương chiếu hậu, bất giác cũng mỉm cười. Nhìn niềm hạnh phúc rạng rỡ của cô gái này, ông như thấy lại trong giây lát một thời tuổi trẻ rất xa của mình.
***
Cánh cửa đóng im ỉm. Một chút bụi mịn màu xám phủ lên ổ khóa tố cáo chủ nhân của nó đã không về nhà một thời gian dài. Vân chạm nhẹ tay lên chiếc khóa đồng, nỗi xúc động trong lòng vẫn còn khiến cho tim cô đập thình thịch trong lồng ngực. Cùng lúc đó, một nỗi lo sợ mơ hồ len vào trong tim.
- Ư… hừm! – Tiếng bước chân và giọng húng hắng phía sau lưng khiến Vân quay lại. Đó là Lâm, chủ của quán cà phê có mặt tiền ở hướng đối diện. Trong lòng cô cảm thấy hơi thất vọng.
- Chào anh. – Vân cố gắng nở một nụ cười, nhưng cảm thấy nó quá gượng gạo, nên cô mím môi lại. Lâm chắc cũng cùng đội tuổi với cô, nhưng ánh mắt anh ta khe khắt quá, lại già dặn, khiến cô không thể nào cảm thấy tự nhiên trước mặt Lâm được. – Xin lỗi… Hải … không có nhà à?
- Không có. Cậu ta không về hơn tuần nay rồi.
- Anh có biết Hải đi đâu không?
Lâm lắc đầu. Vân cảm giác anh ta đang giấu một bí mật nào đó, nhưng không muốn cho cô biết. Hai người nhìn nhau trong vài giây, cho đến khi Lâm hứa:
- Khi nào anh ta quay lại, tôi sẽ nói là có cô tới tìm.
- Cảm ơn anh!
Cuộc gặp gỡ kết thúc ở đó. Vân khẽ cúi đầu chào rồi bước ra phía đường lớn, sự hưng phấn khi nãy giờ chùng xuống, xẹp dí như quả bóng bay dưới cái nắng gay gắt của mặt trời.
***
Hải biến mất giống như bốc hơi khỏi thành phố này, không để lại một lời nhắn, một dấu vết nào hết. Vân xót xa nhận ra đối với anh, cô giống như một người dưng, hoàn toàn không có thông tin gì cả, ngoài một số điện thoại giờ đã trở nên vô dụng. Anh làm ở đâu? Cô không biết! Bà con của anh ở đâu? Cô cũng mù tịt! Đột nhiên, cái ý nghĩ tồi tệ rằng Hải sẽ vĩnh viễn biến mất giống như Sơn trước đây ập đến. Ý nghĩ đó khiến cho cô phát điên lên!
Một ngày nữa chậm chạp trôi qua. Không có từ nào có thể diễn tả cảm xúc của Hoàng Thiên Vân lúc này. Một cảm giác không trọng lượng, lơ lửng giữa những tầng hỗn loạn của nỗi sợ hãi và sự tưởng tượng. Nhưng cô không thể để cho bản thân một lần nữa rơi vào vòng khủng hoảng đươc. Phải đi tìm. Đi tìm bằng được cho anh ấy!
Sau khi bình tĩnh lại, Vân nhận ra có một vài người có thể giúp cô tìm được manh mối của Hải. Đầu tiên là anh Đạt, ông chủ kỳ lạ của một quán cà phê cũng kỳ lạ không kém mà Hải đã có lần đưa cô tới. Hai là Tùng – chồng của Hải Yến. Trong đám cưới, Hải đến với tư cách là bạn của chú rể. Trong lòng tràn đầy hy vọng, Thiên Vân lần lượt tìm gặp những người cô nghĩ là có liên quan. Nhưng không may cho cô, chủ quán cà phê thì đi vắng, cô nhân viên nói với cô là ít nhất một tháng nữa anh ta không về. Thông tin từ Tùng còn đáng thất vọng hơn. Hải chỉ là một cộng tác viên được giới thiệu từ một sếp lớn của tổng công ty, làm việc độc lập nên ngoài quan hệ công việc ra thì chẳng ai biết thêm gì nhiều về anh cả.
Đài phun nước đặt cạnh công viên thành phố buổi chiều có rất nhiều cặp vợ chồng trẻ dắt con ra đó chơi. Hôm nay Vân có hẹn với Băng Băng. Từ ngày anh khám phá ra cô có khả năng viết rất tốt, đã không ngừng khuyến khích cô sáng tác. Anh cẩn thận đọc từng trang bản thảo của cô, góp ý một cách nghiêm túc. Không những thế, mọi suy nghĩ, cảm xúc, cô đều có thể dễ dàng chia sẻ với anh.
- Vậy là nam chính của em biến mất một cách đột ngột? – Băng Băng đeo một chiếc kính râm màu nâu. Dù nắng chiều không chói lắm nhưng anh vẫn không tháo nó ra. Hai người bọn họ đang ngồi trên ghế ngay bên cạnh hồ phun nước. Thiên Vân lơ đãng nhìn theo những con chim bồ câu đang hối hả mổ bánh mì ai đó rắc đầy dưới sân. Bọn chúng rất dạn dĩ. Có người đi qua cũng chỉ né sang một bên rồi lại nhảy về chỗ cũ cắm cúi kiếm ăn.
- Trong các tác phẩm nổi tiếng bây giờ, nhất là các tác phẩm có hơi hướng siêu thực, biến mất là một tình tiết rất đắt giá đó. – Chàng nhà văn không biết nói đùa hay nói thật.
- Nhưng phải có giải thích thỏa đáng chứ!